Dương Hồng Quyên sững người, nỗi lo sợ bị nhìn thấy vết thương trên mặt cuối cùng cũng thành sự thật khi ánh mắt Viên Phi chạm đến cô. Điều khiến cô bất ngờ hơn cả là câu hỏi trực tiếp của anh: “Bị hành khách làm sao?” Cô khẽ hắng giọng, cố giữ vẻ bình thường, ánh mắt vẫn hướng về nơi xa xăm, tránh né cái nhìn dò xét của anh.
“Vì sao lại như vậy?” Viên Phi hỏi tiếp, giọng trầm thấp.
Ánh mắt Dương Hồng Quyên khẽ động, nhìn thoáng qua Viên Phi rồi lại nhanh chóng dời đi: “Thời tiết không thuận lợi, chuyến bay bị trì hoãn, mãi vẫn chưa thể khởi hành.”
Viên Phi thoáng đoán ra điều gì đó, thế nhưng anh giữ im lặng.
Không đợi Viên Phi lên tiếng, Dương Hồng Quyên đã lướt qua anh, chiếc giỏ mua sắm khẽ chạm vào cánh tay anh.
Ân Tú Vân không khỏi ngạc nhiên khi thấy Dương Hồng Quyên và Viên Phi quen biết nhau, trong lòng dấy lên một dấu chấm hỏi về mối quan hệ của họ. Câu hỏi của Viên Phi mang theo sự quan tâm về vết thương của Dương Hồng Quyên, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của anh lại lạnh nhạt đến lạ. Đáp lại, Dương Hồng Quyên cũng hờ hững không kém.
Liêu Cường đứng bên cạnh Viên Phi, ánh mắt trầm ngâm.
“Xong rồi, đi thôi.” Viên Phi buông một câu ngắn gọn.
Ân Tú Vân và Liêu Cường giật mình hoàn hồn, vội vàng gật đầu.
Ba người tiến về khu vực thanh toán, Dương Hồng Quyên đang đứng trước một quầy thu ngân. Ân Tú Vân chọn quầy phía sau cô, bước đến. Viên Phi và Liêu Cường theo sau. Dương Hồng Quyên thanh toán xong, xách túi đồ xoay người, vừa vặn nhìn thấy Viên Phi rút ra một chiếc thẻ đen tuyền từ ví, đưa cho nhân viên thu ngân. Mua một chai nước khoáng mà dùng đến thẻ đen? Khóe môi cô khẽ nhếch lên một cái rồi kéo chiếc vali hành lý, xách đồ ăn đã mua đi.
Sau đó, Dương Hồng Quyên một tay kéo vali. Tay còn lại xách túi đồ, chậm rãi bước về phía căn hộ.
Về đến nơi, Dương Hồng Quyên đặt vali xuống. Cô lấy ra một chiếc bánh mì và một chai nước. Cô cất những thứ còn lại vào tủ lạnh, rồi lặng lẽ ngồi xuống sofa, gặm bánh mì.
Vài miếng bánh trôi xuống cổ họng, tâm trí Dương Hồng Quyên bất chợt hiện lên hình ảnh Viên Phi đưa chiếc thẻ đen tuyền cho Ân Tú Vân thanh toán chai nước. Giữa họ là mối quan hệ gì? Chẳng lẽ… là người yêu? Nhưng tiếng “Tổng giám đốc Viên” kia lại vang vọng, xa cách như giữa sếp và nhân viên. Mà nghĩ cho cùng, bao nhiêu năm trôi qua, anh có bạn gái cũng chẳng lạ, thậm chí… có vợ con rồi cũng nên. Bạn cùng phòng cô, người đã sớm yên bề gia thất còn gì. Chỉ là, mọi chuyện của Viên Phi giờ đây đã chẳng còn liên quan đến cô nữa. Dương Hồng Quyên nuốt vội miếng bánh, uống một ngụm nước, cố gắng xua tan dòng suy nghĩ miên man.
Tiếng “ting” khẽ khàng từ điện thoại cắt ngang dòng suy tư. Dương Hồng Quyên cầm lên, ánh mắt khựng lại khi nhìn thấy tên người gửi. Là anh Cao, vị khách quen trên những chuyến bay cũ. Tin nhắn hiện lên, lời mời ăn tối cho ngày mai. Đây là một đàn ông gần ba mươi với vẻ ngoài lịch lãm, lại thêm sự ấm áp và hài hước, là khách hàng thân thiết của hãng. Anh ta đã vài lần mời cô, nhưng hết bận rộn với những chuyến bay, cô lại đặt chân đến những chân trời xa lạ khác. Lần này, với vết thương còn chưa lành trên gương mặt, cô càng không thể nhận lời, đành nhẹ nhàng từ chối.
“Hóa ra là tại gương mặt này không đủ thu hút, nên mới khiến cô bận rộn đến vậy nhỉ?”
Lời từ chối vừa gửi đi, tin nhắn trả lời đã hiện lên. Dương Hồng Quyên thoáng nở nụ cười, gõ phím: “Hẹn dịp khác nhé.”
“Được thôi. Vậy xin phép cô Dương cho tôi một cơ hội vào ngày khác.”
Dương Hồng Quyên bỏ điện thoại xuống, thong thả ăn hết miếng bánh mì. Ăn xong, cô mới bắt đầu thay quần áo. Lúc nhìn vào gương, cô lại nhíu mày. Bàn tay đưa lên, chạm nhẹ vào vết sẹo trên mặt, nghĩ bụng lát nữa sẽ ghé qua bệnh viện.
*
Viên Phi cùng Liêu Cường và Ân Tú Vân bước ra khỏi siêu thị.
“Tổng giám đốc Viên, giám đốc Liêu, hai anh đợi em một chút nhé. Để em ra xe lấy đồ cái.” Ân Tú Vân xoay người nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
Cả Viên Phi và Liêu Cường đều khẽ gật đầu. Bóng dáng Ân Tú Vân cầm theo chai nước khoáng vừa mua khuất dần về phía hầm để xe.
Ân Tú Vân là em họ của Trần Tề. Trước đây, cả Viên Phi và Liêu Cường đều chưa từng gặp cô. Lần này, Trần Tề tình cờ nhắc đến một nhãn hiệu son môi nổi tiếng ở Liverpool, Anh Quốc. Biết Ân Tú Vân có chuyến bay đến đó, anh ta nhờ cô mang về xem thử, sẵn tiện muốn giới thiệu cho Viên Phi luôn.
Địa điểm gặp mặt này là do Ân Tú Vân hẹn. Cô ta và bạn bè vừa dạo phố gần đây, cây son yêu thích lại bỏ quên trên xe của bạn, mà chiếc xe ấy thì đang yên vị trong hầm gửi xe cạnh siêu thị. Việc ghé vào mua chai nước lúc nãy chỉ là vì cơn khát bất ngờ. Nhưng điều cô ta không ngờ tới là Viên Phi và Liêu Cường lại theo chân cô ta vào tận đây.
Khi bóng dáng Ân Tú Vân khuất dần, Liêu Cường nhìn sang Viên Phi, ánh mắt chợt lóe lên vẻ bừng tỉnh: “Cậu và Dương Hồng Quyên… đã gặp nhau rồi đúng không?”
Viên Phi không đáp lời, đáy mắt khẽ gợn sóng.
“Nghe cái giọng điệu vừa nãy của hai người là biết ngay. Vậy mà ở London cậu còn dám nói lừa tôi là chưa từng gặp cơ đấy!” Liêu Cường tặc lưỡi, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Thì sao?” Viên Phi lạnh nhạt buông một câu.
Liêu Cường ngạc nhiên đến mở to mắt, rồi rất nhanh sau đó lại gật gù. Đúng là anh đã lừa cậu ta, mà cậu ta thì chẳng thể làm gì được. Nhưng khoé miệng cậu ta lại cong lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Vậy… cậu vẫn còn vương vấn cô ấy sao?”
Viên Phi lập tức phủ nhận, giọng điệu kiên quyết: “Đương nhiên là không.”
Liêu Cường vẫn tỏ vẻ hoài nghi: “Thế lúc nãy cậu quan tâm vết thương trên mặt cô ấy như vậy là sao?”
Viên Phi khẽ nhíu mày nhìn Liêu Cường: “Cậu tò mò đến vậy sao?
Liêu Cường không giấu giếm gật đầu.
“Thay vì tò mò chuyện không đâu,” Viên Phi chậm rãi nói, “cậu nên tập trung vào công việc của mình thì hơn.”
Liêu Cường im bặt.
Trong ánh mắt Viên Phi thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôi sẽ không bao giờ để tâm đến kiểu phụ nữ đó nữa. Chuyện đã qua rồi, không bao giờ quay lại nữa đâu.”
“Kiểu phụ nữ đó” mà Viên Phi nhắc đến chính là Dương Hồng Quyên. Một người con gái đặt tiền bạc lên trên tình cảm. Năm xưa, cái cớ “lý tưởng” mà Dương Hồng Quyên đưa ra chỉ là vỏ bọc cho sự thực dụng đến tàn nhẫn của cô ấy. Liêu Cường khẽ gật đầu, không khó để nhận ra Viên Phi những năm qua đã xây một bức tường kiên cố với những người phụ nữ tham lam. Cậu ta trầm giọng: “Vậy, cuối cùng thì ai là chủ nhân của lọ nước hoa kia?”
Gương mặt Viên Phi không chút gợn sóng.
Liêu Cường tiếp lời, có vẻ hơi băn khoăn: “Kỳ lạ, lúc nãy Dương Hồng Quyên đi qua, tôi để ý cũng không thấy cô ấy dùng nước hoa.”
Ánh mắt Viên Phi khẽ lướt qua Liêu Cường.
Ân Tú Vân bước đến gần với món đồ trên tay. Cô ta dịu dàng đưa chiếc hộp nhỏ cho Viên Phi, mỉm cười: “Tổng giám đốc Viên, đây là quà anh trai em gửi anh ạ.”
Cuộc trò chuyện của Liêu Cường và Viên Phi bị cắt ngang. Viên Phi nhận lấy chiếc hộp, ánh mắt khẽ cụp xuống. Bên trong là san sát những thỏi son còn nguyên bao bì, phải đến hơn hai chục cây. Anh khẽ lên tiếng cảm ơn, rồi chọn một thỏi, cẩn thận bóc lớp giấy gói.
“Màu son em dùng hôm nay là do anh trai em mua đó.” Ân Tú Vân nhẹ nhàng nói.
Viên Phi và Liêu Cường đồng thời khẽ nâng mắt, thoáng nhìn đôi môi màu cánh hồng trà của cô.
“Rất hợp với em.” Liêu Cường lên tiếng khen ngợi.
Ân Tú Vân khẽ cười, đáp lời: “Cảm ơn giám đốc Liêu.”
Ánh mắt cô ta chuyển sang Viên Phi, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, không một chút gợn sóng.
“Đến giờ cơm rồi, hay chúng ta cùng nhau đi ăn đi. Để tránh thằng nhóc Trần Tề lại bảo chúng ta keo kiệt.” Liêu Cường hào hứng đề nghị với Ân Tú Vân và Viên Phi.
Ba người cùng nhau đến một nhà hàng gần đó.
Trong bữa ăn, Ân Tú Vân và Liêu Cường trò chuyện khá vui vẻ, Viên Phi vẫn im lặng không nói. Cuối cùng, Ân Tú Vân không kìm được, nhìn Viên Phi hỏi: “Tổng giám đốc Viên có quen biết Dương Hồng Quyên không ạ?”
Liêu Cường cúi đầu húp một ngụm canh.
Viên Phi cuối cùng cũng nhìn sang Ân Tú Vân, ánh mắt không chút cảm xúc: “Có chuyện gì sao?”
Ân Tú Vân khẽ cười, giọng điệu có chút ẩn ý: “Không có gì đâu ạ. Dương Hồng Quyên là tiếp viên có nụ cười đẹp nhất của hãng hàng không Trường Cát. Nghe nói có người đàn ông bí ẩn nào đó đã sửa điểm cho cô ấy vào phút chót nên mới có kết quả này, thật không biết đó là người đàn ông như thế nào mà lại làm vậy.”
Viên Phi ngước mắt nhìn Ân Tú Vân, thản nhiên đáp một tiếng: “Là tôi.”
Liêu Cường đang húp dở chén canh liền sặc cả ra ngoài.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.