Cả Viên Phi và Ân Tú Vân đều hướng mắt về phía Liêu Cường. Anh ta vội vàng rút mấy tờ khăn giấy lau miệng, tiện tay chùi cả mặt bàn nơi vừa bị anh ta phun canh. May mắn thay, thứ chất lỏng kia chỉ vương vãi trên khu vực của Liêu Cường, không bắn sang những chỗ khác, càng không làm bẩn đến Ân Tú Vân đang ngồi đối diện.
“Xin lỗi, tôi hơi kích động quá.” Liêu Cường nhìn Viên Phi và Ân Tú Vân, nở một nụ cười áy náy.
Viên Phi liếc xéo Liêu Cường một cái.
Ân Tú Vân mỉm cười đáp lại Liêu Cường: “Không sao đâu.” Nói rồi, ánh mắt cô ta lại chuyển sang Viên Phi, vẻ kinh ngạc không giấu nổi trên gương mặt. Chính là anh ta, người đã chấm điểm rồi lại sửa điểm cho Dương Hồng Quyên. Ban đầu anh đã cho cô ấy có 1 điểm, điều đó chứng tỏ giữa họ chẳng hề thân thiết. Vậy mà sau đó lại thay đổi, thật sự khiến cô ta không thể hiểu nổi. Lẽ nào Dương Hồng Quyên đã bí mật tìm gặp anh, trao đổi điều gì đó mờ ám? Trong đầu Ân Tú Vân thoáng qua những suy nghĩ về một giao dịch không thể nói ra. Nhưng cô ta lại nghe anh họ Trần Tề nói Viên Phi vốn không gần phái nữ, vậy thì dù Dương Hồng Quyên có tìm đến, anh ta cũng chưa chắc đã gặp. Thế mà vừa nãy ở siêu thị, hai người họ lại có một cuộc trò chuyện nghe qua có vẻ quen biết, nhưng cũng lại xa lạ. Bao nhiêu nghi hoặc ngổn ngang trong lòng Ân Tú Vân. Cô ta cúi đầu, gắp một đũa cơm nhỏ, chậm rãi nhai kỹ rồi từ từ nuốt xuống.
Bàn ăn bỗng chốc rơi vào tĩnh mịch, mỗi người dường như đều chìm trong dòng suy nghĩ riêng. Cuối cùng, Ân Tú Vân khẽ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng: “Vậy… tại sao ban đầu tổng giám đốc Viên lại cho điểm thấp, sau đó lại thay đổi ạ?”
Viên Phi thản nhiên đáp: “Cô ấy xứng đáng được 5 điểm. Lúc đầu là sơ suất.”
Một câu nói của anh khiến Ân Tú Vân nghẹn lời. Nếu anh không sửa điểm, danh hiệu “Tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất” đã thuộc về cô ta rồi. Trong lòng cô ta vẫn không khỏi cảm thấy ấm ức. Nghe Viên Phi nói vậy, cô ta nhất thời không biết phải đáp lại thế nào. Dương Hồng Quyên vốn dĩ xứng đáng được 5 điểm thật sao? Vậy chẳng phải danh hiệu kia của Dương Hồng Quyên là hoàn toàn xứng đáng rồi? Cô ta không dễ dàng đưa ra kết luận như vậy. Bởi với cô ta, Dương Hồng Quyên chẳng khác nào đã cướp đi vinh dự đó từ tay mình. Mà Viên Phi… lại giúp Dương Hồng Quyên.
Nhưng Viên Phi lại là cấp trên của anh họ cô ta. Từ nhỏ, mối quan hệ giữa cô ta và anh họ đã vô cùng thân thiết, hơn nữa, Viên Phi còn là khách hàng bạch kim của công ty – những thượng đế mà công ty phải nâng niu hết mực. Dù trong lòng Ân Tú Vân có chút không cam tâm, cô ta cũng chẳng dại gì mà đắc tội với anh. Thế nên, cô ta đành lặng lẽ bỏ qua chủ đề này.
Lúc Viên Phi đi thanh toán, Ân Tú Vân khẽ hỏi Liêu Cường về mối quan hệ giữa Viên Phi và Dương Hồng Quyên. Sự mập mờ giữa hai người khiến cô ta không khỏi tò mò.
Liêu Cường lắc đầu, đáp: “Tôi cũng không rõ.”
Ân Tú Vân đành nén những nghi hoặc vào lòng.
Viên Phi trả tiền xong, nhìn sang Ân Tú Vân, giọng hờ hững: “Làm phiền cô một chuyến rồi.”
Ân Tú Vân vội vàng xua tay, cười gượng: “Không có gì, không có gì.”
Viên Phi không nói thêm, xoay người đi về phía bãi đỗ xe cách đó không xa. Liêu Cường nhanh chóng bước theo sau.
Ân Tú Vân dõi theo bóng lưng Viên Phi, rồi ra ven đường bắt taxi. Sau khi lấy đồ từ xe bạn, bạn của cô ta đã lái đi mất, giờ cô ta chỉ còn cách tự mình về nhà thôi.
Liêu Cường bước chân không chậm, nhưng vẫn giữ khoảng cách nửa bước sau Viên Phi. Cậu ta thầm nghĩ, chiều cao và đôi chân dài của Viên Phi đúng là một lợi thế khi di chuyển.
Viên Phi mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và thắt dây an toàn. Trước khi anh kịp khởi động máy, Liêu Cường đã nhanh nhảu ngồi vào ghế phụ.
“Đi nhanh vậy, sợ tôi hỏi gì sao?” Liêu Cường cười hề hề.
Viên Phi liếc nhìn cậu ta, lạnh nhạt: “Tự bắt xe về đi.”
Liêu Cường than thở: “Xe của tôi bị vợ tông vào tường, đang nằm viện ở gara rồi, không thì đã chẳng làm phiền tổng giám đốc Viên chở nha.” Liêu Cường cưới vợ chưa lâu, hai tháng sau đám cưới đã bị Viên Phi điều sang Mỹ công tác, tận nửa năm sau mới trở về.
Viên Phi bình thản nói: “Tôi đến công ty.”
Liêu Cường nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phố xá lên đèn rực rỡ: “Giờ này còn đến công ty? Thôi được thôi, cậu cứ thả đại tôi ở chỗ nào tiện bắt xe đi, tôi còn phải về ôm vợ tôi nữa.”
Viên Phi im lặng, anh khởi động xe, một tiếng “vút” mạnh mẽ vang lên. Chiếc xe lăn bánh và nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Liêu Cường ngồi ở ghế phụ, im lặng một lát rồi cuối cùng bật cười: “Nói vậy, cái danh tiếp viên hàng có nụ cười đẹp nhất của Trường Cát mà Dương Hồng Quyên nhận được, là do cậu quyết định hả?”
Viên Phi vẫn im lặng, không đáp lời.
Hình ảnh Viên Phi lạnh nhạt thừa nhận với Ân Tú Vân chuyện sửa điểm khi nãy cứ quanh quẩn trong đầu Liêu Cường. Cậu ta không nhịn được mà thốt lên: “Tôi thật sự không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì luôn á.”
“Tôi chấm điểm dựa trên sự thật.” Viên Phi trả lời, giọng điệu kiên định không chút dao động.
Liêu Cường khựng lại, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện. Phải rồi, Viên Phi xưa nay luôn hành xử quang minh chính đại. Vậy, việc anh sửa điểm cho Dương Hồng Quyên chẳng lẽ chỉ là một sai sót vô tình ban đầu? Đến cả với Dương Hồng Quyên, anh cũng rạch ròi như vậy sao?
“Xuống xe.”
Câu nói của Viên Phi cắt ngang dòng suy tư của Liêu Cường, chiếc xe cũng dừng hẳn. Liêu Cường nhìn ra bên ngoài, nhận thấy đây là một nơi dễ dàng đón xe. Cậu ta đơn giản nói: “Tôi đi đây” rồi mở cửa bước ra.
Liêu Cường vừa chạm chân xuống mặt đường. Khi cánh cửa xe vừa khép lại, chiếc xe của Viên Phi đã vội vã rời đi, không chút lưu luyến.
*
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Hồng Quyên đã bị thương, đôi cánh tự do bay lượn cũng theo đó mà khép lại. Cô tìm đến bệnh viện hàng đầu Bắc Thành, nỗi bất an gặm nhấm tâm can. Nếu gương mặt này mang theo vết sẹo, không chỉ nhan sắc tàn phai, mà cả giấc mơ trở thành tiếp viên hàng không cũng tan vỡ. Chính nỗi tuyệt vọng và uất hận ấy đã dâng lên, khiến cô suýt chút nữa không kiềm chế được mà trút giận lên người hành khách vô lý kia.
Tin dữ về gương mặt bị tổn thương của Dương Hồng Quyên nhanh chóng lan truyền trong giới tiếp viên hàng không. Bên cạnh sự phẫn nộ với hành vi thô lỗ kia, mọi người không khỏi xót xa cho nhan sắc của cô. Liệu vết sẹo có tàn nhẫn cướp đi danh hiệu “Tiếp viên có nụ cười đẹp nhất”? Thậm chí, tương lai nghiệt ngã hơn, cô có thể phải rời bỏ bầu trời, từ bỏ đam mê đã gắn bó bao nhiêu năm.
Ân Tú Vân im lặng quan sát cuộc trò chuyện sôi nổi của mọi người. Ánh mắt không lộ chút cảm xúc.
Để đảm bảo có được sự chăm sóc tốt nhất, Dương Hồng Quyên đã tìm kiếm thông tin về các bác sĩ giỏi trên trang web của bệnh viện trước khi đi. Tiếc rằng, bác sĩ mà cô nhắm đến lại đang nghỉ phép. Không chút do dự, cô liên lạc với những người quen biết, những người có địa vị và có khả năng quen biết các chuyên gia y tế, với hy vọng họ có thể giới thiệu một bác sĩ uy tín khác.
May mắn thay, nhiều người trong số đó đã nhiệt tình giúp đỡ, đưa ra vài cái tên bác sĩ có tiếng. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Dương Hồng Quyên đã chọn được một người và đặt lịch hẹn khám.
Bình minh của ngày hôm sau vừa hé rạng, cô đã có mặt trước phòng khám, lặng lẽ chờ đợi. Bất ngờ, một người đàn ông mặc trang phục thường ngày xuất hiện ở cửa phòng chờ và gọi tên cô. Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày, đáp lời với vẻ khó hiểu.
“Đi theo tôi.” Người đàn ông kia buông một câu ngắn gọn, không chút dư thừa.
Dương Hồng Quyên ngơ ngác, đôi mắt vẫn dán chặt vào chỗ ngồi, không nhúc nhích.
“Tôi tên Vương Húc.” Giọng nói ấy lại vang lên, mang theo một chút kiên nhẫn.
Vương Húc chính là vị bác sĩ giỏi nhất mà cô đang tìm kiếm. Dù ngạc nhiên, một sự quyết đoán chợt lóe lên trong ánh mắt, cô lập tức đứng dậy, bước theo người đàn ông kia.
“Anh là bác sĩ Vương? Không phải anh đang nghỉ phép sao?” Dương Hồng Quyên vừa đi theo, vừa không giấu nổi thắc mắc.
Vương Húc khẽ quay đầu, đáp gọn: “Đúng vậy.”
“Vậy tại sao anh lại xuất hiện ở bệnh viện?”
Anh nhún vai, một nụ cười nhẹ thoáng qua: “Có người nhờ vả.”
“Ai cơ?”
“Chủ tịch tập đoàn Viên Thông.”
Khẽ nhíu mày suy nghĩ, trong ký ức của Dương Hồng Quyên lướt qua vô số gương mặt ưu tú. Thế nhưng hình bóng vị chủ tịch tập đoàn Viên Thông vẫn là một khoảng trống mờ mịt.
Giữa lúc những nghi hoặc còn chưa tan, cô đã được dẫn đến trước một phòng khám. Cánh cửa mở ra dưới tay Vương Húc, cô thu lại dòng suy nghĩ, bước chân theo sau. Anh ta khoác thêm chiếc áo blouse trắng lên bộ trang phục thường ngày, rồi ngồi xuống, khẽ chỉ tay về chiếc ghế đối diện, ý bảo cô ngồi.
Vừa ngồi xuống, Dương Hồng Quyên nhận ra ánh nhìn chăm chú của Vương Húc trên khuôn mặt mình: “Vết thương này của cô…”
Chưa đợi anh nói hết câu, Dương Hồng Quyên đã vội vàng cắt ngang, giọng điệu có chút khẩn thiết: “Mặt tôi không được có sẹo!”
Vương Húc khẽ nhếch mép, ánh mắt đầy ẩn ý: “Đã có người căn dặn rồi.”
Ai căn dặn cơ? Dương Hồng Quyên thoáng giật mình.
Vương Húc tiếp tục, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu không phải cơ địa sẹo, vết thương này sẽ lành lặn thôi.”
Dương Hồng Quyên khẽ thở phào, một nụ cười tươi tắn nở trên môi: “Tôi không thuộc cơ địa đó.”
Vương Húc gật đầu: “Vậy nên, chuyện nhỏ này không cần tôi phải đích thân xử lý. Nhưng để yên tâm, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, cứ làm theo chỉ dẫn nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn nhiều ạ.” Dương Hồng Quyên vội vã nói lời cảm ơn. Khi cô cầm tờ đơn thuốc Vương Húc kê, vừa bước ra khỏi phòng khám, lại nghe thấy tiếng lầm bầm nhỏ xíu của anh ta: “Chuyện cỏn con như vậy cũng cần đến tôi ngồi đây.”
“Cỏn con ư?” Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày, trong lòng thầm phản bác. Hai vệt hằn kia trông sâu hoắm, xấu xí đến nhường nào, nếu để lại sẹo thì chẳng những dung nhan cô bị hủy hoại, mà ngay cả công việc hiện tại cũng khó giữ nổi. Thế nhưng, điều khiến cô bận tâm hơn cả lại là thân phận của vị chủ tịch tập đoàn Viên Thông kia.
Rời khỏi bệnh viện, Dương Hồng Quyên lập tức mở điện thoại, gõ tìm kiếm thông tin về Viên Thông Group. Khi dòng chữ “Viên Phi” hiện ra trước mắt, cô không khỏi kinh ngạc đến sững sờ. Thì ra, chính Viên Phi đã nhờ bác sĩ Vương Húc khám cho cô. Ánh mắt Dương Hồng Quyên dán chặt vào dòng chú thích “Nhà sáng lập, Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Viên Thông – Viên Phi”. Một người có thể gây dựng nên cả một tập đoàn lớn mạnh, nắm giữ quyền lực tối cao, những năm qua, Viên Phi quả thật đã đạt được thành công vang dội.
Trong lòng Dương Hồng Quyên thoáng dâng lên một nỗi cảm xúc khó tả, có chút bùi ngùi.
Điều cô không ngờ tới là Viên Phi lại giúp đỡ mình. Nhưng làm sao anh biết cô sẽ đến bệnh viện cơ chứ?
Trong văn phòng làm việc, Viên Phi nhận được điện thoại của Vương Húc.
“Tổng giám đốc Viên, tôi đã khám rồi. Vết thương trên mặt cô Dương vốn dĩ sẽ không để lại sẹo.”
“Tôi biết rồi.”
“Anh lại…..”
“Cảm ơn.” Viên Phi lạnh lùng ngắt lời Vương Húc, rồi dập máy.
Em trai Vương Húc đang làm việc tại công ty của Viên Phi. Anh từng giúp đỡ cậu ấy, và cũng quen biết Vương Húc. Việc Dương Hồng Quyên đến bệnh viện, Viên Phi biết được là do vị tổng giám đốc họ Trương, người đang hợp tác với anh, vô tình tiết lộ. Tối qua, khi cả hai đang bàn công việc, điện thoại của tổng giám đốc Trương đột nhiên reo lên. Anh nghe loáng thoáng giọng của Dương Hồng Quyên và cả nội dung cuộc trò chuyện.
“Chẳng phải chuyên gia trong lĩnh vực này là bác sĩ Vương Húc sao? Hay là tổng giám đốc Trương giới thiệu vị bác sĩ đó cho cô Dương đi?” Khách hàng vừa cúp máy, Viên Phi hờ hững lên tiếng.
Trương tổng vội hỏi: “Vương Húc ư? Liên lạc với anh ta thế nào?”
Viên Phi tìm số điện thoại trong máy rồi đưa cho ông ta.
Tổng giám đốc Trương lập tức gọi cho Vương Húc, nhưng gọi mãi không thấy ai nghe máy.
Viên Phi nhìn tổng giám đốc Trương kiên trì gọi điện, đôi mắt khẽ nheo lại.
Đến khi tổng giám đốc Trương định gọi lại lần nữa thì Viên Phi đã nhanh tay hơn mà gọi cho Vương Húc. Ngạc nhiên thay, lần này anh ta bắt máy.
*
Gương mặt Dương Hồng Quyên đã hoàn toàn khỏi hẳn, không còn dấu vết của vết thương kia nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác tự do lại ùa về. Cô có thể bay tiếp rồi.
Hôm trước ngày bay, trong dòng người nhộn nhịp của trung tâm thương mại, Dương Hồng Quyên bất ngờ chạm mặt Viên Phi. Anh ta đang đi về phía trước, dáng vẻ có chút vội vã.
“Này!” Tiếng gọi khẽ vang lên từ phía sau lưng anh.
Viên Phi dừng bước, chậm rãi xoay người. Ánh mắt anh khẽ khựng lại khi nhìn thấy gương mặt cô. Nó đã hoàn toàn lành lặn.
“Cảm ơn anh… vì đã nhờ bác sĩ Vương giúp tôi.” Dương Hồng Quyên nói, giọng có chút ngập ngừng.
Viên Phi hờ hững đáp: “Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Dương Hồng Quyên nhất thời nghẹn lời.
Viên Phi xoay người, hướng về phía thang cuốn.
“Viên Phi.” Dương Hồng Quyên cất tiếng: “Chúng ta… từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, đúng không?”
Bước chân Viên Phi khựng lại lần nữa. Anh quay người, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.