Ánh mắt Dương Hồng Quyên vẫn hướng thẳng về phía trước khi cất lời. Bàn tay Viên Phi khẽ khựng lại giữa không trung vài giây, rồi vẫn vươn ra nắm lấy cánh tay cô. Anh dùng một lực kéo nhẹ nhàng đưa cô đứng thẳng dậy.
“Không cần anh giúp, đừng chạm vào tôi.” Dương Hồng Quyên cố gắng đứng vững, nhìn Viên Phi bằng ánh mắt lạnh nhạt. Lúc cô ngã thì anh tránh né, bây giờ lại giả vờ tốt bụng? Tâm trạng cô vốn đã tệ, giờ càng thêm bực bội.
Viên Phi đút tay vào túi quần tây, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Xin lỗi.”
Dương Hồng Quyên khẽ ngạc nhiên.
Viên Phi lại thản nhiên nói thêm: “Lần sau nhất định sẽ không kéo cô đâu.”
Dương Hồng Quyên nghẹn lời trước câu nói của Viên Phi, nhất thời không biết đáp lại ra sao. Cơn gió đầu đông lạnh hơn gió cuối thu nhiều, đặc biệt là trên cầu Thất Xảo bên bờ sông Thanh Giang này, hơi lạnh trong gió sông lại càng thêm buốt giá. Dương Hồng Quyên kéo chiếc khăn quàng cổ đỏ lần trước mua, che kín miệng và mũi.
“Sao anh lại ở đây?” Dương Hồng Quyên chất vấn, giọng điệu không giấu nổi sự khó chịu. “Cứ hễ anh xuất hiện, tôi lại gặp xui xẻo à.”
Viên Phi khẽ hừ một tiếng, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt cô: “Tôi sống ở gần đây.”
Khu vực cầu Thất Xảo nổi tiếng với những căn hộ cao cấp, giá cả khiến người khác phải ngưỡng vọng. Việc anh sống ở đây khiến cô không khỏi thắc mắc. Một người thành đạt như anh, lẽ ra phải ở biệt thự mới đúng chứ? Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746470/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.