Mãi đến khi bàn tay Viên Phi siết lấy cánh tay kéo cô về phía sau, Dương Hồng Quyên mới giật mình nghe thấy tiếng phanh gấp rít lên đầy kinh hãi. Tim cô còn chưa kịp hoàn hồn, ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của anh. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu lời nghẹn cứng lại nơi cổ họng, không thể thốt ra thành tiếng.
Giữa khung cảnh náo loạn, ánh mắt họ khóa chặt vào nhau. Trong khi ánh mắt Viên Phi băng giá như muốn đóng băng thời gian, thì trong đôi mắt Dương Hồng Quyên, nỗi sợ hãi dần tan đi, thay vào đó là một sự an tĩnh đến kỳ lạ.
Chiếc xe màu đen lao vút qua, để lại một lời mắng chửi thô t.ục cho đến khi mất hút.
“Tôi không nhìn kỹ…” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng nhỏ đến mức như sợ làm vỡ tan sự tĩnh lặng.
Đáy mắt Viên Phi khẽ động. Thế nhưng rất nhanh sau đó, vẻ lạnh lùng quen thuộc lại bao phủ lấy anh.
“Buông tay… anh làm cổ tay tôi đau đó.” Dương Hồng Quyên khẽ chớp mắt, giọng nói nhẹ như làn gió thoảng. Cô cố gắng lùi về sau, muốn tạo khoảng cách với Viên Phi, nào ngờ lại bị một lực kéo mạnh mẽ đã kéo cô trở về trong vòng tay anh.
Viên Phi vẫn nắm chặt cổ tay cô, không hề nới lỏng. Đôi mắt đó lạnh lùng khóa chặt trên gương mặt cô.
Lần nữa rơi vào vòng tay Viên Phi, Dương Hồng Quyên ngước nhìn anh, giọng thấp xuống: “Này… anh làm gì vậy?”
Vừa nói, cô lại tìm cách lùi ra sau, một lần nữa tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746475/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.