🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mãi đến khi bàn tay Viên Phi siết lấy cánh tay kéo cô về phía sau, Dương Hồng Quyên mới giật mình nghe thấy tiếng phanh gấp rít lên đầy kinh hãi. Tim cô còn chưa kịp hoàn hồn, ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của anh. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu lời nghẹn cứng lại nơi cổ họng, không thể thốt ra thành tiếng.

Giữa khung cảnh náo loạn, ánh mắt họ khóa chặt vào nhau. Trong khi ánh mắt Viên Phi băng giá như muốn đóng băng thời gian, thì trong đôi mắt Dương Hồng Quyên, nỗi sợ hãi dần tan đi, thay vào đó là một sự an tĩnh đến kỳ lạ.

Chiếc xe màu đen lao vút qua, để lại một lời mắng chửi thô t.ục cho đến khi mất hút.

“Tôi không nhìn kỹ…” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng nhỏ đến mức như sợ làm vỡ tan sự tĩnh lặng.

Đáy mắt Viên Phi khẽ động. Thế nhưng rất nhanh sau đó, vẻ lạnh lùng quen thuộc lại bao phủ lấy anh.

“Buông tay… anh làm cổ tay tôi đau đó.” Dương Hồng Quyên khẽ chớp mắt, giọng nói nhẹ như làn gió thoảng. Cô cố gắng lùi về sau, muốn tạo khoảng cách với Viên Phi, nào ngờ lại bị một lực kéo mạnh mẽ đã kéo cô trở về trong vòng tay anh.

Viên Phi vẫn nắm chặt cổ tay cô, không hề nới lỏng. Đôi mắt đó lạnh lùng khóa chặt trên gương mặt cô.

Lần nữa rơi vào vòng tay Viên Phi, Dương Hồng Quyên ngước nhìn anh, giọng thấp xuống: “Này… anh làm gì vậy?”

Vừa nói, cô lại tìm cách lùi ra sau, một lần nữa tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người. Nhưng cổ tay cô vẫn nằm trong bàn tay anh.

Ánh mắt băng giá của Viên Phi chạm vào sự sốt ruột trong đáy mắt Dương Hồng Quyên. Cô gấp gáp nói, giọng điệu có phần khẩn nài: “Anh làm gì vậy? Có người đang nhìn chúng ta kìa! Đừng để họ nghĩ lung tung! Buông tôi ra ngay!”

   

Cơn siết trên cổ tay Dương Hồng Quyên của Viên Phi chẳng những không nới lỏng mà còn mạnh thêm.

“Á đau!” Dương Hồng Quyên rít lên một tiếng, cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức khó chịu. Cô nhăn mặt, cố gắng không để lộ vẻ yếu đuối.

“Rốt cuộc cô coi trọng tiền bạc của bọn họ, hay là thật lòng yêu thích con người họ, hả?” Câu hỏi mang theo sự mỉa mai của Viên Phi khiến Dương Hồng Quyên ngẩn người. Cô nhíu mày, đáp trả đầy ngờ vực: “Anh bị sao vậy? Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!”

“Nếu những gã đàn ông kia không có tiền, chắc chắn cô chẳng thèm liếc mắt đến họ một cái.” Viên Phi tự mình đưa ra phán xét, giọng điệu không giấu nổi sự cay nghiệt.

Dương Hồng Quyên cố gắng giật tay mình ra khỏi cái nắm chặt như gọng kìm của Viên Phi, nhưng vô ích. Cô trừng mắt nhìn anh, trong ánh mắt thoáng qua vẻ tổn thương: “Thì sao chứ? Liên quan gì đến anh đâu?”

Cuối cùng, Viên Phi cũng buông tay cô ra. Thế nhưng dư âm của sự giằng co vẫn còn vương lại.

Thoát khỏi sự giam cầm, Dương Hồng Quyên khẽ lắc nhẹ bàn tay. Ánh mắt cô chạm vào Viên Phi, vẫn là vẻ lạnh lùng chế giễu quen thuộc. Chuyện này xảy ra không ít lần, và vốn dĩ, cô chẳng còn để tâm đến cách anh nhìn nhận mình. Cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay vừa được giải thoát, cô ngẩng lên, giọng khẽ khàng: “Tôi đi đây.” Lẽ ra hôm nay cô nên cảm ơn anh vì hai lần cứu giúp. Thế nhưng trong hoàn cảnh này, lời cảm ơn kia lại nghẹn ở nơi cổ họng.

Dương Hồng Quyên bước về phía chiếc xe hơi màu trắng đậu gần đó. Đến nơi, cô mở cửa ghế phụ và ngồi vào trong.

Viên Phi đứng im tại chỗ, dõi theo bóng dáng chiếc xe khuất dần.

“Người theo đuổi mới, hay là bạn trai hiện tại?” Phó Diễm ngồi bên cạnh mỉm cười hỏi. Từ góc nhìn của anh ta, vừa rồi Dương Hồng Quyên suýt chút nữa đã gặp nguy hiểm, người đàn ông kia đã ôm cô vào lòng, và mãi sau mới lưu luyến buông tay.

“Người cũ.” Dương Hồng Quyên đáp, giọng bình thản.

“Ra là đồng cảnh ngộ.” Phó Diễm bật cười.

Dương Hồng Quyên và Phó Diễm đã từng có một đoạn tình cảm, ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn một tháng rồi kết thúc nhẹ nhàng vì những khác biệt không thể hòa hợp. Dẫu vậy, sau cuộc chia ly, họ vẫn là những người bạn. Biết chuyến đi này Dương Hồng Quyên chọn một khách sạn khá xa sân bay, Phó Diễm đã ngỏ ý muốn đến đón và đưa cô đi. Nhưng khi cô vừa đặt chân xuống sân bay và gọi cho anh ta, giọng anh ta ở đầu dây bên kia mang theo chút áy náy vì có việc đột xuất nên mới không thể đến được. Sự hụt hẫng vừa kịp len lỏi, thì bóng dáng quen thuộc của anh ta lại xuất hiện.

   

“Anh ấy muốn quay lại với em hả?” Phó Diễm khẽ hỏi, ánh mắt dò xét.

“Không phải đâu.” Sao có thể như vậy được? Dương Hồng Quyên thầm nghĩ.

Cảm nhận được sự mệt mỏi của Dương Hồng Quyên. Phó Diễm chỉ đành im lặng lái xe đưa cô đến khách sạn, rồi vội vã rời đi.

Ngày hôm sau, Hải Thành đón những bông tuyết đầu mùa. Viên Phi và Liêu Cường cùng nhau đến các gian hàng mỹ phẩm trong trung tâm thương mại để kiểm tra. Liêu Cường đến Hải Thành trước Viên Phi.

“Dạo này cậu để tâm đến mảng mỹ phẩm ghê nhỉ.” Liêu Cường mỉm cười nói.

“Thương hiệu mới mua lại, không thể lơ là được.” Viên Phi đáp, rồi dừng chân trước dãy son môi rực rỡ.

“Cái màu đỏ chu sa này làm tôi nhớ đến em họ của Trần Tề. Tôi thấy cô ấy còn hợp để quảng cáo mấy thỏi son này hơn cả ngôi sao hạng A mà bên dưới tìm nữa đó.” Liêu Cường nhận xét.

Ánh mắt Viên Phi dừng lại trên một thỏi son màu đỏ rượu, lạnh nhạt nói: “Cô ta cũng thường thôi.”

“Cậu nói em họ Trần Tề á? Đại mỹ nhân đó! Nếu cô ấy làm đại diện, tôi dám chắc doanh số sẽ tăng vọt.”

Viên Phi không bày tỏ ý kiến.

“Khéo thế, cô ấy cũng đến Hải Thành đấy. Hôm qua tôi còn chạm mặt rồi. Đúng là linh dữ, vừa nhắc đã thấy.” Liêu Cường cười một tiếng đầy ẩn ý.

Viên Phi dõi theo ánh mắt của Liêu Cường, chỉ thấy một người phụ nữ khoác chiếc áo đen nổi bật đang đi về phía họ. Khuôn mặt thanh tú ấy không ai khác chính là Ân Tú Vân.

“Tổng giám đốc Viên, giám đốc Liêu.” Ân Tú Vân tiến lại gần, nở một nụ cười tươi tắn chào hỏi.

Viên Phi khẽ gật đầu. Liêu Cường tinh nghịch hỏi: “Cô đi sắm đồ hả?”

“Vâng ạ. Anh trai của em khen công ty các anh mới ra mắt dòng son đẹp lắm, nên em tranh thủ đến xem.” Ân Tú Vân vui vẻ đáp.

“Cô cứ tự nhiên lựa chọn.” Liêu Cường nói.

Dứt lời, Liêu Cường và Viên Phi đứng sang một bên nói chuyện. Ân Tú Vân không để ý, liền tiến đến quầy son. Ánh mắt cô ta bị thu hút bởi một thỏi son đỏ kiêu hãnh, vừa đưa tay chạm vào thì bất ngờ một bàn tay khác cũng đặt lên đó. Cả hai cùng nắm lấy thỏi son định mệnh. Ân Tú Vân khẽ quay đầu, trong lòng có chút ngạc nhiên. Người kia là Dương Hồng Quyên.

   

Dương Hồng Quyên thoáng bất ngờ khi thấy Ân Tú Vân cũng nhắm đến thỏi son kia.

Nhân viên quầy trang điểm mỉm cười, giọng điệu chuyên nghiệp: “Màu son này bên em vẫn còn vài cây ạ.”

Dương Hồng Quyên thu tay về, cầm lên một thỏi son đỏ thuần khác. Ánh mắt cô khẽ liếc xuống thỏi son, nhưng lời lại hướng về phía Ân Tú Vân, mang theo một chút ẩn ý: “Thật ra, màu này không hợp với cô đâu.”

Ân Tú Vân khẽ nheo mắt, vẻ mặt khó chịu mang chút dò xét: “Cô nói gì?”

Viên Phi và Liêu Cường ở gần đó nghe thấy tiếng trò chuyện, ngước mắt nhìn. Cả hai đều nhận ra Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên vẫn cúi đầu nhìn thỏi son trong tay, thản nhiên lặp lại: “Tôi nói, màu này không hợp với cô.”

Ân Tú Vân bật cười, có phần chế giễu: “Tôi không hợp, vậy chẳng lẽ cô hợp chắc?”

Dương Hồng Quyên khẽ nhếch môi cười nhạt: “Tin hay không thì tùy cô.”

Nói rồi, ánh mắt Dương Hồng Quyên lướt qua bảng giá, khẽ giật mình. Son môi của nhãn hiệu này đắt hơn nhiều so với trước đây.

Ân Tú Vân vẫn kiên quyết muốn thỏi son đỏ đó, cô ta quay sang hỏi Viên Phi và Liêu Cường: “Nếu em mua thì có được giảm giá không ạ?”

Dương Hồng Quyên ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải Viên Phi. Cô chợt hiểu ra, quầy mỹ phẩm này là do công ty của anh thành lập.

Viên Phi im lặng, không đáp lời.

“Tính tiền cho cô ấy đi.” Liêu Cường hất cằm với nhân viên tư vấn, rồi quay sang Viên Phi, ánh mắt dò hỏi: “Tổng giám đốc Viên thấy sao?”

Viên Phi khẽ “ừ” một tiếng, đáy mắt không gợn sóng. Thật ra, chuyện nhỏ nhặt này đâu cần đến phiên anh lên tiếng.

Ân Tú Vân mừng rỡ, vội vàng cảm ơn rối rít: “Cảm ơn tổng giám đốc Viên, cảm ơn anh Liêu ạ.”

Dương Hồng Quyên lặng lẽ đặt thỏi son xuống, xoay người rời đi. Không phải vì Viên Phi, chỉ là giá tiền kia đã vượt quá số tiền mặt cô mang theo, mà thẻ thì lại bỏ quên ở nhà mất rồi.

*

Rời khỏi trung tâm thương mại, Dương Hồng Quyên định bụng bắt một chiếc taxi về khách sạn. Bất ngờ, một cơn đau dữ dội như xé ruột ập đến, khiến cô khuỵu xuống, ôm chặt lấy bụng, gương mặt tái nhợt vì đau đớn. Cơn đau đó không buông tha, giày vò cô đến mức không thể đứng vững, đành ngồi bệt xuống vỉa hè, co ro như một chú mèo nhỏ lạc lõng giữa dòng người.

   

Một chiếc taxi dừng lại trước mặt. Bác tài hỏi vọng ra, nhưng lúc này, Hồng Quyên đã hoàn toàn mất sức lực. Đến cả việc đứng dậy thôi cũng là một nỗ lực quá lớn, chứ đừng nói đến việc di chuyển.

Sau khi chia tay Liêu Cường, Viên Phi ngồi trong xe taxi vô tình lướt qua hình ảnh một cô gái nhỏ bé đang ngồi co ro bên đường giữa trời gió tuyết. Anh vội vàng quay đi, nhưng chỉ một khắc sau, một mệnh lệnh dứt khoát vang lên: “Dừng xe!”

Viên Phi bước xuống, tiến đến chỗ Dương Hồng Quyên, khẽ hỏi: “Cô sao vậy?”

Dương Hồng Quyên cúi gằm mặt. Hai tay cô ôm chặt lấy bụng, từng cơn đau thắt nghẹn lại khiến cô không thốt nên lời.

“Đau dạ dày sao?” Viên Phi khẽ hỏi.

Dương Hồng Quyên chỉ lắc đầu, nỗi đau quặn thắt khiến thanh âm nghẹn ứ trong cổ họng. Từng bông tuyết lạnh lẽo đậu trên mái tóc dài, phủ một lớp trắng xóa. Tiếng rên khẽ khàng, cố gắng kìm nén của cô cứ thế lọt vào tai Viên Phi. Anh chợt nhớ đến những ngày ở đại học, mỗi lần “đến tháng”, cô đều co ro như thế này.

“Dương Hồng Quyên.” Viên Phi gọi. Đáp lại lời anh chỉ là cái lắc đầu khe khẽ. Ánh mắt đó như muốn nói rằng cơn đau quá sức chịu đựng, không thể mở lời.

“Tới tháng?” Viên Phi hỏi tiếp.

Dương Hồng Quyên khẽ nhẩm tính ngày trong lòng, rồi lặng lẽ gật đầu.

Từng bông tuyết lạnh lẽo đậu trên vai cô. Viên Phi khẽ nhìn cô vài giây, sau đó cúi người, nhẹ nhàng ôm cô lên.

Anh đặt Hồng Quyên vào chiếc taxi. Cô tựa người vào ghế, gương mặt tái nhợt. Viên Phi ngồi sang bên kia, giữ một khoảng cách xa xôi. Cơn đau thắt lại, Hồng Quyên khẽ khom người. Cơ thể cô yếu ớt trượt dần xuống ghế. Viên Phi lại ôm cô đặt ngay ngắn, nhưng vừa buông tay, cô lại chầm chậm lún xuống. Cuối cùng, anh chỉ im lặng nhìn, để mặc cô như vậy.

Mười mấy phút sau, chiếc xe dừng lại trước sảnh một khách sạn sáu sao lộng lẫy. Viên Phi vội vã trả tiền, nhẹ nhàng bế Dương Hồng Quyên xuống xe. Anh nhanh chân bước qua cửa lớn. Đi thẳng vào thang máy, lên tầng, rồi lại vội vã đến một căn phòng. Chiếc thẻ phòng khẽ quẹt, cánh cửa mở ra.

Khi vào trong phòng, Viên Phi cẩn thận bế Dương Hồng Quyên đến phòng ngủ của dãy suite, đặt cô xuống chiếc giường lớn. Vừa chạm vào nệm êm, Dương Hồng Quyên khẽ cựa mình, những tiếng rên khe khẽ thoát ra, nghe xót xa.

Không chút chần chừ, Viên Phi nhấc điện thoại bàn đầu giường, gọi điện cho bên lễ tân. Khi đầu dây bên kia bắt máy, anh khẩn trương nói: “Mang giúp tôi mang một cốc nước đường đỏ nóng và một vài đồ dùng cá nhân cho nữ giới đến phòng 2308.” Dứt lời, anh đặt ống nghe xuống.

   

Nhìn Dương Hồng Quyên đang không yên trên nệm. Ký ức đại học ùa về, những ngày “đèn đỏ” mỗi tháng của cô cũng giày vò đến thế này. Anh đã từng đưa cô về ký túc xá, nhìn cô cuộn tròn trong đau đớn mà bất lực, chỉ có thể ôm chặt lấy bờ vai gầy. Tiếng gõ cửa dồn dập của cô quản lý vang lên ngoài cửa phòng, nhắc nhở anh đã đến giờ phải rời khỏi khu nữ. Anh mang theo nỗi lo lắng, quyến luyến rời đi.

Viên Phi khẽ thu ánh nhìn. Giờ đây, đôi mắt đó chỉ bình thản dõi theo người đang cựa quậy trên giường, trong lòng không một gợn sóng.

Một tiếng động mạnh xé tan sự tĩnh lặng, Dương Hồng Quyên bất ngờ ngã xuống sàn. Viên Phi đứng sững lại, đôi môi mỏng vẽ thành một đường thẳng lạnh lùng. Trong đáy mắt anh thoáng qua một tia phức tạp, rồi chậm rãi tiến đến bên người con gái đang co ro dưới đất. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc. Cuối cùng, một sự bất lực khẽ khàng hiện lên. Anh lặng lẽ cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể run rẩy ấy, đặt cô trở về nơi thuộc về.

“Lạnh đến thế này, còn kêu đau nữa… Sao cô lại ăn mặc hớ hênh như vậy chứ?” Giọng Viên Phi khàn khàn, mang theo một chút trách móc không giấu được.

“Đau…” Tiếng Dương Hồng Quyên yếu ớt vang lên. Ngay sau đó, cô lại chới với, rơi xuống khoảng không lạnh lẽo.

Viên Phi chẳng buồn liếc mắt, với tay lấy chiếc điện thoại bàn đặt trên đầu giường, lạnh giọng ra lệnh vào ống nghe: “Cốc nước đường đỏ đâu? Nhanh lên!”

Cúp máy, anh quay lưng về phía Dương Hồng Quyên, đứng bên cửa sổ nhìn ra màn tuyết đang dày thêm. Mặc kệ cô đau đớn lăn lộn dưới sàn, anh cũng không hề động lòng. Gió rít từng cơn lạnh buốt. Cuối cùng, Viên Phi vẫn không thể làm ngơ, xoay người bế bổng cô lên.

Lần này, anh ôm cô ngồi xuống giường. Anh im lặng, đôi mắt dõi theo những bông tuyết ngoài kia. Nhưng chỉ cần cô khẽ nhúc nhích thì vòng tay anh lại siết chặt hơn.

“Đau… đau quá…”

Tiếng r.ên rỉ khe khẽ đầy đau đớn của cô vang lên. Anh cúi xuống nhìn, năm ngón tay luồn vào mái tóc dài của cô, giọng hờ hững: “Đau thì sao? Tự biết mình như thế nào mà còn không biết giữ gìn sức khoẻ à?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.