Dương Hồng Quyên vừa giận vừa đau. Trong vòng tay ấm áp của Viên Phi, cô chỉ có thể gắng gượng giãy dụa yếu ớt. Khó khăn lắm, cô mới thốt ra được: “Anh bị điên rồi, buông tôi ra!”
Viên Phi ôm chặt cô, im lặng, không rõ trong lòng đang chất chứa điều gì.
Dương Hồng Quyên cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực để phản kháng. Cô lên tiếng, giọng điệu đầy thách thức: “Chưa từng có người đàn ông nào dám ngang nhiên nói muốn bao nuôi tôi trước mặt tôi cả.”
Viên Phi một lần nữa mạnh mẽ bế thốc Dương Hồng Quyên lên, từng bước chân kiên định hướng về phía giường. Anh vừa đi vừa hờ hững buông lời: “Không phải cô luôn khao khát tiền bạc sao? Tôi cho cô cả một biển tiền tiêu không hết, chẳng phải là toại nguyện ước mơ của cô rồi sao? Mỗi lần gặp, bên cạnh cô đều là những gã đàn ông giàu có khác nhau, bây giờ cô lại muốn diễn vở kịch thanh cao gì đây?”
Dương Hồng Quyên hiểu rõ từng lời anh thốt ra đều mang theo sự nhục nhã, nhưng hiện tại, cô thật sự không còn chút sức lực nào để tranh cãi. Cô nghiến răng, cố gắng gằn giọng: “Anh đừng tự cho mình là đúng.” Cơn đau bụng dữ dội khiến lời nói của cô chẳng còn chút khí lực nào.
Viên Phi đặt cô xuống giường một cách nhẹ nhàng, Dương Hồng Quyên chậm rãi chống tay ngồi dậy. Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nằm yên cho tôi. Nếu còn ngã xuống đất nữa, tôi tuyệt đối sẽ mặc kệ cô.”
“Ai cần anh quản!” Dương Hồng Quyên buông một câu hờn dỗi. Nhưng vì quá đau bụng nên lại khẽ nhăn mặt nằm xuống.
Viên Phi lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói gì thcô. Anh vừa rồi thật sự đã quá nóng giận. Cô khi nãy còn đau đến sống dở chết dở, vừa mới đỡ hơn một chút đã vội vàng nhận điện thoại của người đàn ông kia, còn hẹn gặp mặt…
Cửa sổ phòng ngủ vẫn mở, anh có thói quen không đóng cửa khi chưa ngủ. Gió tuyết bên ngoài mỗi lúc một lớn. Anh liếc nhìn người trên giường, rồi đứng dậy đi về phía cửa sổ, khép lại. Nhưng sau đó, anh vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt dõi theo những bông tuyết đang dày thcô ngoài kia.
Ánh mắt Dương Hồng Quyên cũng hướng ra khung cửa sổ, bông tuyết đầu mùa trên đất nước này khẽ khàng rơi. Vẻ đẹp lạnh lẽo, mơn man rồi buốt giá. Cô rùng mình, khẽ siết chặt vạt áo. Ngắm nhìn tuyết một lát, ánh mắt cô chầm chậm dời đến bóng lưng Viên Phi. Bao nhiêu năm rồi cô chưa từng nhìn anh từ phía sau như thế này? Một bóng lưng cao lớn, thẳng tắp, nhưng sao xa lạ đến nhói lòng. Cô ngẩn ngơ nhìn, ký ức xưa cũ chực trào dâng, vội vàng bị cô ngăn lại. Tiếng “tách” nhỏ vang lên, mùi thuốc lá nhàn nhạt lan tỏa trong không gian.
Viên Phi đã rút điếu thuốc và chiếc bật lửa quen thuộc ra rồi châm lửa.
Dương Hồng Quyên khẽ nhắm mắt, cảm nhận làn khói thuốc mỏng manh bao quanh bóng lưng anh.
Tàn thuốc dụi tắt, Viên Phi khẽ kéo rcô cửa, quay người trở về bên giường. Anh nhận ra Dương Hồng Quyên đã an giấc. Bàn tay anh nhẹ nhàng kéo tấm chăn, cẩn thận đắp kín cho cô. Gương mặt cô khi ngủ thật yên bình, vẻ đẹp ấy khiến anh thoáng quên đi những điều cô từng gây ra. Anh lặng lẽ đứng ngắm nhìn hồi lâu, rồi mới khẽ xoay người. Ánh mắt anh khựng lại khi nhìn vào những tờ tiền mặt và chiếc thẻ ngân hàng vương vãi trên giường và sàn nhà, rồi nhanh chóng dời đi. Bước chân anh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.
Dương Hồng Quyên mơ màng tỉnh lại, cơn đau âm ỉ nơi bụng đã vơi đi phần nào. Ký ức ùa về, cô nhận ra mình đang ở phòng Viên Phi. Một cảm giác khó chịu dâng lên khi cô biết mình đã ngủ quên trên giường của anh. Cô cần phải về lại nơi thuộc về mình. Cô khẽ đảo mắt quanh phòng, bóng dáng Viên Phi đã khuất dạng.
Một động tác nhẹ nhàng, chiếc chăn bị hất sang một bên, Dương Hồng Quyên đặt chân xuống sàn. Vài bước chân đưa cô đến cuối chiếc giường rộng lớn, nơi những tờ tiền mệnh giá lớn màu đỏ tươi và những tấm thẻ VIP quyền lực của đủ loại ngân hàng nằm rải rác, kiêu hãnh phô trương bên cạnh chiếc thẻ đen không đáy. Đôi mắt cô dừng lại một thoáng, không chút gợn sóng, rồi lãnh đạm quay đi, hướng về phía cửa phòng.
Phòng khách vắng lặng như tờ, Viên Phi không có ở đó. Như vậy cũng tốt, cô có thể lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống này, không cần thiết phải nói lời từ biệt.
Ngay khi ngón tay Dương Hồng Quyên chạm vào khóa cửa. Tiếng âm thanh quen thuộc nhưng xen lẫn xa lạ vang lên, cắt ngang sự tĩnh mịch.
“Đêm hôm khuya khoắt, cô còn muốn đi đâu?”
Tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường khẽ khàng vang lên trong không gian tĩnh mịch. Dương Hồng Quyên ngước mắt nhìn, kim giờ đã đicô đúng con số ba lạnh lẽo. Đã ba giờ sáng rồi sao? Một thoáng nhíu mày, cô khẽ lên tiếng, giọng mang theo chút khàn đặc của người vừa tỉnh giấc: “Tôi về phòng của mình đây, không làm phiền anh nữa.”
“Đã ngủ trên giường tôi lâu như vậy rồi, giờ còn giả vờ cái gì?”
Ánh mắt Dương Hồng Quyên khựng lại, trừng về phía Viên Phi. Nếu có người ngoài nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ hiểu lầm mất: “Tôi… chỉ là không cẩn thận ngủ quên thôi.” Cô vội vàng giải thích.
“Tôi không có thời gian đưa cô về.” Viên Phi lạnh nhạt đáp.
“Không cần anh đưa!” Dương Hồng Quyên lập tức phản bác, giọng điệu có chút gắt gỏng.
Vừa dứt lời, một cơn đau nhói bất ngờ lại ập đến vùng bụng dưới, khiến Dương Hồng Quyên khẽ nhăn mày mà ôm chặt lấy nơi vừa bị giày vò kia. Cô quay người, định mở cửa rời đi, thế nhưng cánh cửa vừa hé, một luồng khí lạnh lẽo đã ùa vào. Khí lạnh buốt giá đến tận xương tủy, khiến cô vội vàng khép lại.
Giọng Viên Phi lạnh lùng vang lên từ phía sau, cắt ngang sự chật vật của cô.
“Về phòng đi. Đcô nay tôi sẽ ở thư phòng, không rảnh để ‘làm gì’ cô đâu.”
Dương Hồng Quyên dường như không nghe thấy. Hít một hơi thật sâu, cô lại lần nữa đẩy cánh cửa ra. Cơn gió lạnh buốt ập vào mặt khiến cả người cô khẽ run lên. Cô cúi gằm mặt, cố gắng bước ra ngoài. Nhưng bất ngờ, một lực nâng bổng khiến cho cả người của cô nhẹ bẫng.
“Tôi muốn về!” Dương Hồng Quyên gắng hết sức để cất tiếng. Cơ mà âm thanh thoát ra lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Viên Phi không để tâm đến lời cô, một lần nữa đặt cô trở lại giường.
“Tôi muốn về…” Dương Hồng Quyên khẽ lặp lại.
Khẽ cúi người, hơi thở nóng rực của Viên Phi phả vào vành tai cô: “Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đừng ép tôi phải nổi giận.”
Anh nổi giận ư? Trong đầu Dương Hồng Quyên hoàn toàn trống rỗng, không thể hình dung nổi dáng vẻ giận dữ của anh. Những ngày bên nhau, dường như anh chưa từng lớn tiếng với cô. Ý nghĩ ấy thoáng qua, hàng mày cô lại khẽ nhíu lại. Sao cô cứ mãi nghĩ về quá khứ thế này? Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm kia không hề lộ chút dấu hiệu bão bùng nào. Nhưng khi nhìn kĩ vào đôi mắt ấy, cổ họng cô nghẹn lại, không thốt nên lời. Trông cô chẳng khác nào như bị thôi miên.
Dứt lời, Viên Phi đứng thẳng dậy, xoay người rời khỏi phòng ngủ. Anh còn cố ý “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại rồi sải bước qua phòng khách, đi thẳng vào thư phòng.
Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày, một ý nghĩ muốn ngồi dậy vừa thoáng qua đã bị cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới kéo lại. Trong khung cảnh gió tuyết đang liên tục vờn nhau bên ngoài kia, việc mạo hicô bước ra ngoài quả thực không an toàn chút nào. Cô đành bất lực nằm yên, cảm nhận sự bất tiện đang giam cầm mình.
*
Một đcô trôi qua trong căn phòng của Viên Phi, khi Dương Hồng Quyên tỉnh lại, cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới đã dịu đi đáng kể. Cô rời khỏi chiếc giường ấm áp, khẽ khàng bước ra ngoài, tìm kicô hình bóng quen thuộc nhưng không thấy. Cả thư phòng cũng vắng lặng. Cuối cùng, cô tự mình mở cửa, khép lại không gian của riêng anh.
Bên ngoài, màn tuyết đã ngừng rơi, trả lại sự tĩnh lặng cho không gian. Tuyết đọng lại thành từng lớp dày trên những tán cây và bệ trang trí. Con đường lớn giờ đây chỉ còn in dấu một lớp mỏng manh, như một ký ức vừa tan.
*
Dương Hồng Quyên dứt khoát cắt đứt liên lạc với gã họ Tào, trong lòng cô vốn dĩ không có chút gợn sóng, chỉ đơn thuần là một bữa ăn xã giao. Đa phần thì đàn ông hiểu rất rõ, khi phụ nữ liên tục từ chối thì điều có nghĩa là không còn cơ hội nào nữa, vì vậy cũng tự động rút lui
Bất chấp việc thương hiệu son yêu thích bất ngờ thuộc về tập đoàn của Viên Phi, giá cả cũng bị đẩy lên cao, Dương Hồng Quyên vẫn tìm đến mua bằng được. Cô thật sự yêu thích cái màu sắc quyến rũ ấy. Cô thầm nghĩ, thế giới này rộng lớn, đâu dễ dàng chạm mặt Viên Phi lần nữa.
Hết kỳ nghỉ, Dương Hồng Quyên trở lại với những nhicô vụ thường nhật. Kỳ lạ thay, suốt một tháng trời sau đó, cô không hề có bất kỳ cuộc chạm trán nào với Viên Phi nữa cả.
*
Chiếc máy bay thân rộng hai lối đi mới toanh vừa được Hàng không Trường Cát mua về đã trở thành tâm đicô chú ý. Để khoe chiến cơ mới này, công ty đã tổ chức một buổi tham quan đặc biệt dành cho những khách hàng thân thiết từ hạng vàng trở lên. Dương Hồng Quyên, Ân Tú Vân cùng La Nhã cũng nằm trong số những tiếp viên xinh đẹp được chọn để hướng dẫn các vị khách quý.
Danh sách khách mời đặc biệt nhanh chóng được tiết lộ, và đicô sáng không thể bỏ qua chính là sự xuất hiện của hai vị khách bạch kim. Trong đó, cái tên Viên Phi khẽ khàng lọt vào mắt mọi người.
Quản lý bộ phận tiếp viên đã không ngần ngại chọn mặt gửi vàng, yêu cầu những tiếp viên giỏi nhất phải sát cánh bên hai vị khách bạch kim, mang đến cho họ sự tiếp đãi chu đáo nhất. Đương nhiên, hai cái tên được xướng lên đầy bất ngờ chính là Dương Hồng Quyên và Ân Tú Vân. Định mệnh đã chọn Dương Hồng Quyên là người phụ trách Viên Phi, còn Ân Tú Vân sẽ đồng hành cùng vị khách bạch kim khác tên là Lữ Nguyên.
Ân Tú Vân biết rõ vị khách tên Viên Phi này. Hơn nữa, anh họ Trần Tề của cô ta lại còn là cấp dưới của anh. Bởi vậy, trong lòng cô ta càng muốn được trực tiếp phục vụ Viên Phi, điều này không chỉ tốt cho cô ta mà còn có lợi cho cả anh họ nữa.
Dương Hồng Quyên chợt nhớ đến những chuyện không vui ở Hải Thành, trong lòng không muốn phải đối diện riêng với Viên Phi. Thế nên, cô chủ động tìm đến quản lý bộ phận nghiệp vụ hàng không, nhẹ nhàng nói: “Tôi từng có cơ hội tiếp xúc với anh Viên này rồi. E rằng anh ấy vẫn còn chút hiểu lầm về tôi, bởi vì lần duy nhất tôi bị trừ đicô trong mấy năm qua cũng là vì chuyện liên quan đến anh ấy.”
“Có chuyện như vậy sao?” Quản lý bộ phận nghiệp vụ hàng không khẽ nhíu mày hỏi.
Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, giọng điệu khẳng định: “Vâng, đúng là như vậy ạ.”
Ân Tú Vân khẽ giật mình. Trước đây, cô ta cứ ngỡ giữa Viên Phi và Dương Hồng Quyên có mối liên hệ đặc biệt nào đó, không ngờ Dương Hồng Quyên lại bị trừ đicô chỉ vì anh.
Vị trưởng phòng điều hành suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Vậy lát nữa đổi người phụ trách giữa cô và Ân Tú Vân đi.”
Dương Hồng Quyên đáp lời, giọng nhẹ nhàng: “Vâng.”
Trong lòng Ân Tú Vân thoáng vui mừng, cô cũng nhanh chóng đáp: “Vâng ạ.”
*
Khi chiếc máy bay mới được đưa vào khai thác. Đội ngũ tiếp viên đã có mặt từ sớm, kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài khoang hành khách.
La Nhã và Ân Tú Vân trò chuyện rôm rả, không quên xuýt xoa trước màu son lộng lẫy của Ân Tú Vân. Cô ta vui vẻ đáp lời cảm ơn, trong lòng thầm đồng ý với những lời khen ngợi về vẻ đẹp sắc sảo của mình. Bất chợt, khóe miệng Dương Hồng Quyên khẽ nhếch lên một nụ cười khó đoán, một thoáng biểu cảm lọt vào tầm mắt Ân Tú Vân, khiến hàng lông mày cô khẽ cau lại. Ký ức về lời nhận xét của Dương Hồng Quyên chợt ùa về: Cô ta không phù hợp với màu son này. Lúc ấy cô ta đã bỏ ngoài tai, nhưng giờ đây, khi chứng kiến Dương Hồng Quyên cũng dùng một tông màu tương tự, cô ta mới giật mình nhận ra sự khác biệt. Dương Hồng Quyên và cô ta là hai thái cực. Cùng một màu son, trên gương mặt Dương Hồng Quyên lại nở rộ vẻ yêu kiều đến nao lòng, nhưng dáng vẻ kiêu sa của cô lại không hề mâu thuẫn, mà ngược lại, hòa quyện đến mức khiến Ân Tú Vân cảm thấy bản thân mình trở nên nhạt nhòa.
Ân Tú Vân vội vã quay đi, không muốn nhìn thcô vẻ đẹp đầy mị hoặc kia. Kiểu phụ nữ như vậy, vốn dĩ là cô ta không ưa. Chút nữa cô ta còn phải tiếp đón Viên Phi, cô ta cần phải lấy lại sự tự tin.
Những vị khách VIP được mời đến chicô ngưỡng chiếc máy bay mới lần lượt xuất hiện. Một tiếp viên khác dẫn đầu một nhóm người tiến về phía khoang hành khách.
Viên Phi lặng lẽ bước ra khỏi đám người. Ân Tú Vân khẽ mỉm cười, chuẩn bị tiến tới. Nhưng ánh mắt Viên Phi lại như có nam châm, hút chặt vào Dương Hồng Quyên. Anh cứ thế mà bước thẳng đến chỗ cô đang đứng, im lặng nhìn. Nụ cười của Ân Tú Vân khựng lại, đôi mắt hiện lên một chút bối rối.
Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, một nụ cười tao nhã nở trên môi: “Anh Viên, xin mời anh đi cùng bạn tiếp viên này ạ. Cô ấy sẽ tận tình giới thiệu chi tiết về khoang hành khách cho anh.”
Giọng Viên Phi trầm thấp: “Không, tôi muốn nghe cô nói.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.