“Một đêm đáng nhớ sao ạ?” Ánh mắt Dương Hồng Quyên khẽ liếc về phía tiếp viên trưởng. Cái gật đầu kiên quyết cùng lời nhấn mạnh như kiểu “Nhất định phải như vậy!” của chị ấy khiến cô không khỏi nhíu mày. Ngay sau đó, hai người đã cùng nhau đứng ở cửa khoang máy bay, chuẩn bị chào đón những vị khách thượng hạng.
Chỉ cần trên chuyến bay có khách Bạch Kim, toàn bộ tổ tiếp viên đều phải căng mình, dồn hết tâm trí gấp bội so với ngày thường. Mục tiêu duy nhất là khiến những vị khách đặc biệt này cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết, sự hài lòng tuyệt đối. Huống chi, hôm nay lại là sinh nhật của một vị khách Bạch Kim. Nếu là người khác, có lẽ Dương Hồng Quyên sẽ không mấy để tâm, nhưng người đó lại là Viên Phi… một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô. Cô khẽ nghiêng mặt, một tiếng cười khẩy khe khẽ thoát ra. Đêm đáng nhớ ư? Sẽ đáng nhớ đến mức nào đây? Cô ngước mắt nhìn ra bầu trời. Tiết trời mùa đông, màn đêm buông xuống thật nhanh, lại còn mang theo vẻ ảm đạm khó tả. Giờ này, sắc trời đã sầm lại như sắp tối.
“Khách tới rồi.” Giọng tiếp viên trưởng nhẹ nhàng như đang nhắc nhở Dương Hồng Quyên.
Cô chậm rãi quay đầu, trên gương mặt đã nở sẵn nụ cười thân thiện. Dù người đàn ông đang tiến đến có vẻ ngoài lạnh lùng, nụ cười ấy vẫn giữ nguyên sự dịu dàng. Ánh mắt cô khẽ lướt qua anh, ghi nhận chiếc áo khoác dạ đen lịch lãm, dáng áo dài phủ quá đầu gối. Bên trong là chiếc áo vest màu xám trang nhã, phối cùng chiếc sơ mi trắng và chiếc cà vạt ngay ngắn. Cả người anh toát lên vẻ điềm tĩnh, trưởng thành. Đây đúng là hình ảnh của mẫu người đàn ông thành đạt. Gương mặt anh, dường như đã trải qua những thăng trầm, nay lại càng thêm phần lạnh lùng, một vẻ đẹp mang theo dấu ấn thời gian và một chút bí ẩn quyến rũ. Khí chất ấy quả thật nổi bật giữa đám đông.
Viên Phi tiến lại gần, mỗi nhịp chân của anh gieo một nhịp đập trong tim Dương Hồng Quyên, khiến ánh mắt cô không thể rời. Khi anh dừng hẳn, đứng đối diện cô và người tiếp viên trưởng, không gian dường như ngưng đọng.
“Chào mừng quý khách đến với chuyến bay của hãng hàng không Trường Cát.” Dương Hồng Quyên và tiếp viên trưởng đồng thanh nói, giọng điệu trang trọng.
Nụ cười chuyên nghiệp nở trên môi tiếp viên trưởng khi chị ấy hướng về Viên Phi: “Thưa anh, xin vui lòng cho xem vé lên máy bay.”
Dương Hồng Quyên đứng im, giữ vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng.
Viên Phi đưa ra vé lên máy bay, động tác nhẹ nhàng mà lịch thiệp. Ánh mắt tiếp viên trưởng dừng lại trên tấm vé, rồi ngước lên nhìn anh, nụ cười tươi tắn như đóa hoa hé nở: “Chào anh Viên.” Chị ấy cất tiếng, giọng nói ngọt ngào như rót mật: “Xin mời anh đi theo tôi.”
Dương Hồng Quyên chỉ mỉm cười quan sát khi tiếp viên trưởng dẫn Viên Phi đi về phía khoang hạng nhất. Nụ cười của cô vẫn luôn được duy trì, một nụ cười chuẩn mực của người làm dịch vụ, ngay cả khi bóng dáng anh đã khuất. Bởi lẽ, vẫn còn những vị khách khác đang chờ đợi sự đón tiếp của cô. Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng chào hỏi từng người, ân cần chỉ dẫn chỗ ngồi.
Sau khi hành khách hạng nhất đã lên máy bay, tiếp viên trưởng dặn dò Dương Hồng Quyên về những vị khách đặc biệt. Mười sáu ghế hạng nhất đều đã có người ngồi, đáng chú ý là ngoài Viên Phi, chủ thẻ Bạch Kim quyền lực, còn có thêm tám khách hàng sở hữu thẻ Vàng. Dương Hồng Quyên lịch sự chào hỏi từng vị khách ưu tú này, rồi mới nhẹ nhàng tiến đến chỗ Viên Phi. Cô khẽ khom người, đôi mắt trong veo nhìn anh, nở một nụ cười mềm mại: “Chào anh Viên, anh là vị khách Bạch Kim trân quý nhất của hãng hàng không Trường Cát. Tôi là tiếp viên trưởng của khoang hạng nhất chuyến bay hôm nay. Nếu anh cần bất cứ điều gì, xin hãy gọi tôi, tôi sẽ luôn sẵn lòng phục vụ. Hôm nay là sinh nhật của anh, kính chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Nguyên Phi hiểu rõ, nụ cười kia của Dương Hồng Quyên chỉ là một phần công việc, một lời chào hỏi đã được lập trình sẵn, giống như cách tiếp đón khô khan của tiếp viên trưởng khi dẫn anh vào chỗ ngồi. Thậm chí, lời chào của tiếp viên trưởng còn có vẻ chân thành hơn. Vẻ mặt Nguyên Phi vẫn lạnh nhạt như cũ, anh chậm rãi cất giọng: “Cô đến chỗ tôi sau cùng, do đó tôi không cảm thấy mình là người được ưu ái nhất.”
Dương Hồng Quyên vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi, nhẹ nhàng giải thích: “Thưa anh Viên, anh hiểu lầm rồi. Quy trình của chúng tôi là luôn ưu tiên chào hỏi khách hàng Bạch Kim cao cấp nhất sau cùng.”
Dù Viên Phi không tin tưởng ra mặt, nhưng anh vẫn không lên tiếng phản bác.
Dương Hồng Quyên tiếp tục, giọng nói dịu dàng: “Tôi sẽ mang đồ uống chào mừng lên ngay đây ạ, xin anh Viên đợi một chút nhé.”
Cô nhẹ nhàng đứng dậy và quay đi. Chỉ một lát sau, anh đã thấy cô đang tỉ mỉ đặt từng ly nước lên bàn cho hành khách khoang hạng nhất. Tiếp viên trưởng cũng đến hỗ trợ. Với khách hàng Bạch Kim, việc tiếp viên trưởng đích thân phục vụ và hỏi han nhu cầu là điều thường thấy. Dương Hồng Quyên khẽ thở phào, cô chỉ mong tiếp viên trưởng sẽ đảm nhận việc phục vụ Viên Phi hôm nay luôn cho xong.
“Để tôi mang đồ uống chào mừng cho anh Viên.” Tiếp viên trưởng nhẹ nhàng lên tiếng.
Dương Hồng Quyên nở một nụ cười rạng rỡ: “Vâng ạ.”
Tiếp viên trưởng bưng ly nước đến chỗ Viên Phi, đặt xuống bàn một cách khẽ khàng, giọng nói dịu dàng: “Thưa anh Viên, đồ uống của anh đây ạ. Mời anh dùng.”
Viên Phi gật đầu, lời cảm ơn như một làn gió thoảng. Khi bóng dáng tiếp viên trưởng rời đi, anh mới ngẩng đầu. Lúc này đây, thoáng thấy Dương Hồng Quyên đang tươi cười, dịu dàng trao từng ly nước cho những người xung quanh.
Một lát sau, người tiếp viên trưởng quay lại, mang theo một sự quan tâm chu đáo: “Đây là báo The Times từ London, tôi nghĩ có lẽ anh sẽ thích.”
Viên Phi khẽ đáp “ừ”, cơ mà tâm trí dường như không hoàn toàn đặt ở nơi này.
Đến khi chiếc ly cạn, vẫn là tiếp viên trưởng ấy nhẹ nhàng đến lấy đi.
Khi đến giờ dùng bữa, chính tiếp viên trưởng duyên dáng lại đến để ghi order cho anh. Lúc anh vừa dứt lời gọi món, ánh mắt vô tình chạm phải hình ảnh Dương Hồng Quyên. Cô đang đứng trước một người đàn ông trẻ tuổi, đôi môi khẽ động, tựa như đang vẽ nên một bức tranh âm thanh nhẹ nhàng. Anh lờ mờ đoán được, cô đang tận tình giải thích về thành phần, phương pháp nấu nướng, hương vị độc đáo và giá trị dinh dưỡng của từng món ăn. Nụ cười của cô, vẫn như lần đầu anh gặp. Luôn thân thiện và quyến rũ đến nao lòng, sự kiên nhẫn toát ra khiến người đối diện cảm thấy ấm áp.
Hoàn tất việc gọi món cho vị khách kia, Dương Hồng Quyên mới uyển chuyển bước đến chỗ anh, nụ cười tươi tắn như ánh ban mai: “Anh Viên thân mến, máy bay chuẩn bị khởi hành, nhà vệ sinh sẽ tạm ngưng phục vụ ạ.”
Anh hiểu, cô đặc biệt đến để nhắc nhở anh nếu cần sử dụng nhà vệ sinh thì nên nhanh chóng. Viên Phi khẽ đưa mắt nhìn cô, không lên tiếng. Dương Hồng Quyên vẫn giữ nụ cười thanh lịch: “Vậy, xin mời anh Viên thắt dây an toàn.”
Ngồi im trên ghế như một pho tượng, Viên Phi cất giọng thản nhiên: “Phiền cô Dương giúp tôi thắt dây an toàn.”
Dương Hồng Quyên khẽ liếc mắt, trong lòng thầm bĩu môi nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Vâng, được thôi.”
Cô khẽ khàng quỳ một chân xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng cầm lấy hai đầu dây an toàn. Khi hai khóa cài chạm vào nhau, ngón tay cô vô tình lướt qua vùng bụng rắn chắc của Viên Phi. Cô vội rụt tay lại, cố gắng không chạm vào da thịt anh, rồi nhanh chóng hoàn thành thao tác.
Đứng thẳng dậy, Dương Hồng Quyên nở nụ cười chuyên nghiệp: “Xong rồi, thưa anh Viên. Chúc anh có một chuyến đi tốt đẹp.”
Viên Phi khẽ “ừ” một tiếng.
Dương Hồng Quyên khẽ xoay người. Tiếng thông báo cất cánh đã vang lên, cô phải nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Chiếc máy bay nhanh chóng rời khỏi đường băng, từ từ vút lên bầu trời xanh thẳm, rồi ổn định ở độ cao hành trình.
Ánh mắt Dương Hồng Quyên lướt qua khoang hạng nhất, nhưng khi chỉ còn cách chỗ ngồi của Viên Phi vài bước chân, cô lại dịu dàng quay lưng. Trái lại, tiếp viên trưởng dường như cố ý đi về phía khoang hạng nhất.
Đến khi bữa ăn được phục vụ, tiếp viên trưởng lại xuất hiện ở khoang hạng nhất để hỗ trợ.
“Bữa của anh Viên, để tôi mang tới nhé.” Tiếp viên trưởng nhẹ nhàng nói với Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên khẽ mỉm cười, đáp: “Vâng, chị.”
Tiếp viên trưởng thật chu đáo và tận tâm, tự mình chăm sóc vị khách bạch kim một cách tỉ mỉ. Ngay cả đến lúc thu dọn khay ăn, người đến bên cạnh Viên Phi vẫn chỉ là tiếp viên trưởng.
Sau khi thu dọn xong đồ ăn, tiếp viên trưởng khẽ hỏi: “Thưa anh, anh có còn cần gì nữa không ạ?”
Ánh mắt Viên Phi lạnh nhạt, giọng nói hờ hững: “Không cần. Tạm thời đừng làm phiền tôi.” Dứt lời, anh liền cầm tờ báo lên, vùi mình vào trang giấy.
Nữ tiếp viên trưởng lặng lẽ rời khỏi khoang hạng nhất. Chị nhỏ giọng nói với Dương Hồng Quyên: “Anh Viên đang đọc báo, chúng ta đừng làm phiền anh ấy vội.” Rồi chị ấy nói thêm: “Tôi đi xem cơ trưởng và mọi người ở buồng lái có cần gì không đã.”
Dương Hồng Quyên nhận lời ngay, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế tiếp viên. Bóng tối đã bao phủ bên ngoài phi cơ, cô nghĩ bụng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút trong yên lặng. Nhưng giấc ngủ vừa chớm, tiếng chuông hỗ trợ đã cắt ngang. Là Viên Phi. Dù không biết anh muốn gì, cô vẫn dứt khoát tháo dây an toàn và đứng lên.
“Anh Viên, có điều gì cần tôi giúp không ạ?” Dương Hồng Quyên đến gần, giọng nói mềm mại.
Viên Phi chìa tay ra.
Ánh mắt Dương Hồng Quyên dừng lại trên bàn tay ấy, thoáng chút khó hiểu.
Dương Hồng Quyên khẽ hỏi, giọng đầy nghi hoặc: “Để làm gì?”
“Đưa tay cho tôi.” Anh lặp lại.
Dương Hồng Quyên nhỏ giọng: “Mặc dù anh là khách hàng Bạch Kim…”
Lời cô chưa dứt, bàn tay ấm áp của Viên Phi đã chủ động nắm lấy tay cô. Anh dứt khoát kéo cô ngồi xuống chiếc sofa gần đó, sát bên mình.
Dương Hồng Quyên ngồi phịch xuống. Ánh mắt khẽ lướt qua những hàng ghế khác, hầu hết các hành khách đã đóng cửa phòng riêng. Cô chỉ đành lặng lẽ ngồi yên, không nói gì.
“Sinh nhật tôi, em biết được từ hệ thống nội bộ của công ty đúng không?” Viên Phi khẽ lên tiếng.
Dương Hồng Quyên mỉm cười nhẹ nhàng: “Vâng, thưa anh Viên.”
“Giờ đang không có ai, em không cần phải dùng từ kính ngữ vậy đâu.” Viên Phi nhìn thẳng vào mắt cô.
Nụ cười trên môi Dương Hồng Quyên khẽ tắt, cô đưa tay xoa nhẹ gò má.
Một tiếng hừ nhẹ thoát ra từ mũi Viên Phi. Anh trầm giọng: “Tôi đoán em cũng chẳng nhớ ngày này đâu.”
Ánh mắt Dương Hồng Quyên khẽ cụp xuống nhìn đôi chân mình, giọng cô nhỏ như tiếng thở dài: “Đã bao nhiêu năm rồi, ai còn nhớ nữa?”
Một khoảng lặng mỏng manh rơi giữa hai người, trước khi Viên Phi trầm giọng đáp: “Sinh nhật em, tôi vẫn nhớ.”
Dương Hồng Quyên im lặng, không đáp lời.
“Em thật sự… đã chẳng còn chút tình cảm nào sao?” Giọng Viên Phi có chút chua xót.
Đáp lại anh, vẫn chỉ là sự tĩnh lặng của Dương Hồng Quyên.
Viên Phi nắm lấy tay cô lần nữa, những ngón tay đan vào nhau như một lời khẳng định không lời. Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói khẽ khàng: “Bốn tiếng còn lại của ngày sinh nhật… em ở lại với tôi nhé.”
Dương Hồng Quyên đối diện với ánh mắt anh, trong giọng nói có chút dò xét: “Với địa vị của anh bây giờ, chẳng lẽ không có ai nguyện ý bầu bạn sao?”
Bàn tay Viên Phi siết chặt hơn một chút, như thể không muốn buông rời: “Rất nhiều người muốn.”
Dương Hồng Quyên khẽ tặc lưỡi: “Vậy sao anh không chọn họ?”
Anh liếc nhìn cô, đáy mắt chứa đựng ý cười: “Đừng giả vờ không hiểu.”
Cô nhún vai: “Tôi thật sự không biết.”
Viên Phi khẽ hừ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
“Anh Viên….”
Tiếp viên trưởng bước đến, cắt ngang bầu không khí giữa hai người.
Dương Hồng Quyên vội vã đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô khẽ dịch người ra xa khỏi chỗ Viên Phi.
Viên Phi khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn tiếp viên trưởng: “Có chuyện gì vậy?”
Tiếp viên trưởng mỉm cười, trên tay xách một chiếc túi nhỏ: “Thưa anh Viên, hôm nay là sinh nhật của anh. Đây là món quà nhỏ mà tổ tiếp viên chúng tôi chuẩn bị, xin phép thay mặt mọi người chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Viên Phi đưa tay nhận lấy chiếc túi, khẽ nói một tiếng “Cảm ơn”. Tiếp viên trưởng liền đáp: “Không có gì đâu anh. Đây chỉ là chút lòng thành, mong anh nhận cho.”
Tiếp viên trưởng thoáng nhìn Dương Hồng Quyên, chị ấy không nhìn thấy khoảnh khắc cô ngồi trò chuyện trên sofa cùng Viên Phi. Nhưng dường như đọc được sự thắc mắc trong ánh mắt ấy, Dương Hồng Quyên chủ động lên tiếng, nụ cười duyên dáng: “Anh Viên đây đang hỏi tôi một vài thông tin về London.”
Một cái gật đầu nhẹ từ tiếp viên trưởng, kèm theo lời dặn dò lịch sự với Viên Phi: “Nếu có bất cứ yêu cầu gì, xin đừng ngần ngại báo cho tôi hoặc cô Dương nhé.”
Viên Phi đáp lời, ánh mắt vẫn hướng về Dương Hồng Quyên: “Tôi vẫn còn vài điều muốn trao đổi thêm với Dương Hồng Quyên về London, cảm ơn tiếp viên trưởng.”
Tiếp viên trưởng rời đi, nhường lại không gian riêng tư.
Đôi mắt Dương Hồng Quyên khẽ dao động. Cô hướng về chiếc túi lớn đặt một góc, trong lòng dấy lên sự tò mò.
“Trong đó có quà của em không?” Viên Phi khẽ hỏi, ánh mắt chăm chú quan sát phản ứng của Dương Hồng Quyên.
Vẻ mặt Dương Hồng Quyên lộ rõ sự áy náy: “Không, không có.”
Sự im lặng bao trùm không gian, mang theo một chút ngượng ngùng.
Không hiểu sao, Dương Hồng Quyên cảm thấy có một sự bất an nhẹ nhàng len lỏi.
Giây lát sau, giọng Viên Phi bình thản vang lên: “Em đóng cửa đi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.