Dương Hồng Quyên khựng lại một nhịp, ánh mắt cô chạm vào vẻ lạnh nhạt của Viên Phi, cuối cùng vẫn xoay người. Cánh cửa khép lại, cắt đứt cô với thế giới bên ngoài, biến không gian này thành một ốc đảo riêng tư. Cô tiến đến gần anh, thái độ hờ hững của anh vốn dĩ đã quen thuộc, nhưng giờ phút này lại khơi dậy trong lòng cô một cảm xúc khó tả. Sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng càng khiến cô cảm thấy bất an. Ánh mắt cô lướt qua túi quà lớn, rồi ngước lên nhìn Viên Phi: “Anh không tò mò xem mọi người đã tặng anh những gì sao?”
Lúc này đây, Viên Phi vươn tay mà nắm chặt lấy cổ tay cô. Anh một lực kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng mình.
Dương Hồng Quyên giật mình, ngẩng phắt lên trừng mắt, giọng cô khẽ đi: “Anh làm gì vậy?”
Buông cổ tay cô ra, nhưng vòng tay anh lại siết chặt eo thon. Bàn tay còn lại không chút khách khí nâng cằm cô lên. Ánh mắt anh khóa chặt đôi mắt đang ngập tràn kinh hoàng của cô, rồi chậm rãi lướt xuống đôi môi đỏ mọng kia.
“Viên….”
Từ “Phi” còn chưa kịp thoát ra khỏi cánh môi, Dương Hồng Quyên đã bị một nụ hôn bá đạo nuốt trọn. Cô nghẹn ngào “ưm ưm” kháng cự, thế nhưng mọi lời muốn nói đều tan biến trong nụ hôn như cơn lốc của anh. Đôi mắt xinh đẹp của Dương Hồng Quyên mở to đầy ngỡ ngàng, rồi từ từ khép lại.
Một lúc lâu sau, khi Viên Phi rời khỏi môi cô. Bấy giờ Dương Hồng Quyên mới cảm nhận được hơi thở tự do tràn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746485/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.