Nụ hôn bá đạo của Viên Phi lại một lần nữa tước đoạt hơi thở của Dương Hồng Quyên. Cô trừng mắt nhìn bóng hình mờ ảo trong bóng tối, lồng ngực phập phồng nhưng nghẹn ứ không thành lời. Dường như, ánh mắt giận dữ của cô hoàn toàn vô vọng trong màn đêm tĩnh lặng.
Bàn tay anh khẽ xoay gương mặt cô, nhẹ nhàng đặt đầu cô vào hõm vai vững chãi, vòng tay vẫn siết chặt không buông. Đôi mắt anh dõi theo những vì sao xa xôi ngoài khung cửa, giọng nói trầm thấp mang theo một chút hoài niệm: “Lâu lắm rồi…. Tôi mới có được một khoảng thời gian thảnh thơi và một chút hứng thú như vậy.”
Giọng anh khẽ khàng, mang theo ý cười không giấu giếm, khiến nhịp thở của Dương Hồng Quyên dần ổn định lại. Cô khẽ tặc lưỡi: “Chẳng phải chỉ là ngắm sao thôi sao?” Dẫu vậy, cô không hề có ý định đẩy anh ra. Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn ngồi yên trong vòng tay anh, tựa đầu vào bờ vai vững chãi, ánh mắt cũng hướng về khung cửa sổ máy bay, dường như đã chấp nhận sự an bài này.
Những vì sao lấp lánh như dát bạc trên nền trời đêm, chiếc máy bay lướt đi giữa ngân hà bao la. Bao năm làm tiếp viên hàng không, đây là lần đầu tiên Dương Hồng Quyên có dịp ngắm nhìn bầu trời sao từ trên cao như thế này. Cô chưa từng có khoảng thời gian thư thái như vậy. Thường ngày chỉ vội vã giữa lối đi hoặc tranh thủ chợp mắt nơi ghế ngồi khi vắng khách.
Bầu trời đêm tĩnh mịch và bao la. Nơi đó tựa như một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746486/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.