🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nụ hôn bá đạo của Viên Phi lại một lần nữa tước đoạt hơi thở của Dương Hồng Quyên. Cô trừng mắt nhìn bóng hình mờ ảo trong bóng tối, lồng ngực phập phồng nhưng nghẹn ứ không thành lời. Dường như, ánh mắt giận dữ của cô hoàn toàn vô vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

Bàn tay anh khẽ xoay gương mặt cô, nhẹ nhàng đặt đầu cô vào hõm vai vững chãi, vòng tay vẫn siết chặt không buông. Đôi mắt anh dõi theo những vì sao xa xôi ngoài khung cửa, giọng nói trầm thấp mang theo một chút hoài niệm: “Lâu lắm rồi…. Tôi mới có được một khoảng thời gian thảnh thơi và một chút hứng thú như vậy.”

Giọng anh khẽ khàng, mang theo ý cười không giấu giếm, khiến nhịp thở của Dương Hồng Quyên dần ổn định lại. Cô khẽ tặc lưỡi: “Chẳng phải chỉ là ngắm sao thôi sao?” Dẫu vậy, cô không hề có ý định đẩy anh ra. Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn ngồi yên trong vòng tay anh, tựa đầu vào bờ vai vững chãi, ánh mắt cũng hướng về khung cửa sổ máy bay, dường như đã chấp nhận sự an bài này.

Những vì sao lấp lánh như dát bạc trên nền trời đêm, chiếc máy bay lướt đi giữa ngân hà bao la. Bao năm làm tiếp viên hàng không, đây là lần đầu tiên Dương Hồng Quyên có dịp ngắm nhìn bầu trời sao từ trên cao như thế này. Cô chưa từng có khoảng thời gian thư thái như vậy. Thường ngày chỉ vội vã giữa lối đi hoặc tranh thủ chợp mắt nơi ghế ngồi khi vắng khách.

Bầu trời đêm tĩnh mịch và bao la. Nơi đó tựa như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn, gột rửa mọi bụi trần.

Nhiệt độ trong khoang hành khách có chút se lạnh, càng về khuya càng thấm buốt. Viên Phi khẽ siết lấy bàn tay Dương Hồng Quyên, cảm nhận rõ cái lạnh lẽo đang lan tỏa. Anh xoay người, nhanh chóng khoác chiếc áo khoác của mình lên bờ vai cô, rồi cúi xuống nhặt chiếc chăn mỏng đã trượt xuống sàn.

*

“Tôi phải đi làm nhiệm vụ rồi.” Một lúc sau, Dương Hồng Quyên lên tiếng.

Viên Phi đáp một tiếng “ừ” khẽ khàng.

Dương Hồng Quyên với tay bật đèn trần, chỉnh ánh sáng dịu xuống, mang theo chút ấm áp. Cô quay sang nhìn Viên Phi, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt anh dán chặt vào cô, khiến cô thoáng bối rối. Nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ tự nhiên, khẽ nhắc nhở: “Sao anh còn không mau thả ra?”

Viên Phi miễn cưỡng buông tay cô. Dương Hồng Quyên đứng lên, xoay người đi về phía cửa. Giọng Viên Phi vọng theo: “Đi xong nhớ quay về đây.”

Dương Hồng Quyên liếc nhanh đồng hồ, quay mặt về phía Viên Phi, nhướng mày: “Đã sang ngày mới rồi đó, anh Viên hết ‘được đặc quyền’ rồi nhé.”

Nhìn vẻ mặt như vừa thoát khỏi xiềng xích của cô, khóe miệng Viên Phi khẽ nhếch lên.

Dương Hồng Quyên quay lưng, nhẹ giọng nói: “Tốt nhất là bây giờ anh nên ngoan ngoãn ngồi vào ghế và cài dây an toàn đi nhé.” Rồi mở cửa bước ra.

Viên Phi ngồi lại lên ghế, thắt chặt dây an toàn. Dương Hồng Quyên kiểm tra xong khoang hạng nhất thì cũng về chỗ. Hành khách trong khoang hạng nhất gần như đã ngủ say, cô cũng không làm phiền, chỉ thỉnh thoảng xem xét, đắp chăn cho họ. Nhưng cô vẫn phải tỉnh táo, vì lỡ đâu có người chợt thức giấc, gọi xin nước hoặc khăn nóng thì cô cần phải đáp ứng ngay.

Tiếp viên trưởng cũng đi một vòng khoang hạng nhất. Khi nãy Viên Phi nói không cần đến làm phiền, nên chị ấy chỉ nhẹ nhàng đi qua. Chủ yếu để nhìn xem anh đã ngủ chưa, có cần gì không, có đang khó chịu chuyện gì hay không.

Lúc này, tấm chắn sáng đã hạ xuống, Viên Phi tựa người vào ghế, đôi mắt khép hờ. Chiếc chăn mỏng trên người anh được chỉnh tề, kín đáo. Thấy vậy, tiếp viên trưởng khẽ khàng lùi bước, động tác nhẹ như không.

*

Khi chiếc máy bay chỉ còn năm mươi phút nữa sẽ hạ cánh xuống sân bay Heathrow thuộc địa phận thành phố London, tiếp viên trưởng đến chỗ Viên Phi, ân cần hỏi anh về sự hài lòng đối với công việc của tổ bay. Viên Phi khẽ gật đầu.

Dương Hồng Quyên và các thành viên tổ bay bắt đầu chuẩn bị cho quá trình hạ cánh. Cô nhẹ nhàng đến từng hành khách khoang hạng nhất, nhắc nhở họ về thời gian hạ độ cao, ân cần đáp ứng những yêu cầu nhỏ như đồ ăn hay thức uống.

Một vị khách họ Triệu chỉ vừa mới tỉnh giấc. Dương Hồng Quyên nhanh chóng đưa cho ông chiếc khăn nóng ấm áp.

Mỗi lần vô tình ngước mắt, Viên Phi đều thấy bóng dáng Dương Hồng Quyên thoăn thoắt giữa mười mấy hành khách trong khoang hạng nhất.

“Máy bay sẽ hạ cánh trong ba mươi phút nữa.” Giọng Dương Hồng Quyên vang lên, thông báo khoang hành khách ngừng phục vụ và nhà vệ sinh đóng cửa: “Xin quý khách vui lòng thắt chặt dây an toàn.” Cô trở về chỗ ngồi, lòng thầm nhắc nhở bản thân về quy tắc an toàn hàng không. Máy bay bắt đầu chao nghiêng khi hạ độ cao. Tiếng chuông gọi tiếp viên vang lên, nghe thế thì cô khẽ nhíu mày, Dương Hồng Quyên vẫn giữ nguyên vị trí. Cô đã thông báo rõ ràng, thời điểm cất cánh và hạ cánh là quan trọng nhất, mọi hành khách đều phải ngồi yên. Nhưng tiếng chuông dai dẳng không ngừng. Cuối cùng, cô đành phải tháo dây an toàn mà bước nhanh về phía hành khách kia, tự hỏi điều gì khẩn cấp đến vậy.

Máy bay khẽ rung lắc, ly nước cam sóng sánh rồi tràn ra, vệt cam loang lổ làm bẩn chiếc váy hàng hiệu của người phụ nữ trẻ họ Vương. Cô ta nhăn nhó, chẳng buồn nhìn ai, hách dịch gọi với: “Này, cô kia. Mau đến dọn cái thứ này đi!”

Dương Hồng Quyên khẽ nghiến răng trong lòng. Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà cô ta bấm chuông gọi hết lần này đến lần khác. Lúc nãy mình định dọn thì nhất quyết không cho, bảo còn muốn uống. Giờ lại giở giọng sai bảo. Cô phải mạo hiểm đi qua lối đi chật hẹp chỉ vì cái ly nước vớ vẩn đó sao? Dù bực bội đến đâu, cô vẫn phải nở nụ cười gượng gạo: “Vâng, thưa quý khách.”

Vừa quay người bước đi, máy bay khẽ rung lắc khiến Dương Hồng Quyên suýt nữa thì chao đảo. Nhanh như chớp, cô vội bám chặt vào thành ghế, tránh cho mình một phen mất thăng bằng. Khi cơn rung lắc qua đi, cô từ từ đứng thẳng người, bỗng một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô. Ngước mắt lên, trước mặt cô là Viên Phi. Anh dùng giọng điệu không cho phép từ chối: “Qua đây.” Nói rồi, anh kéo cô đi nhanh về phía chỗ ngồi của mình, ép cô ngồi xuống và thắt dây an toàn.

Dương Hồng Quyên không muốn. Thế nhưng Viên Phi vẫn kiên quyết cúi xuống giúp cô cài dây.

“Ngồi vào chỗ của anh, tôi sẽ bị phạt đấy!” Cô vội vàng tháo dây an toàn ra.

Bất đắc dĩ, Viên Phi đành ngồi xuống, cẩn thận thắt dây an toàn cho mình. Rồi anh dịu dàng kéo Dương Hồng Quyên ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm chặt lấy cô. Giống hệt như lần máy bay rung lắc dữ dội trên đường đến Hải Thành, anh đã ôm cô như thế, chở che và an ủi.

Hồng Quyên không còn giãy giụa nữa. Chiếc máy bay khẽ rung thêm vài nhịp rồi ổn định. Bánh đáp hạ xuống, máy bay hạ cánh an toàn. Ngay lập tức, Dương Hồng Quyên bắt đầu gỡ những ngón tay Viên Phi đang siết chặt eo mình, khẽ nói: “Tôi phải đi thông báo.”

Bấy giờ Viên Phi mới đành buông tay. Dương Hồng Quyên vội vã đứng dậy rồi rời đi ngay.

Máy bay hạ cánh êm ru, từ từ lăn bánh rồi dừng hẳn. Cánh cửa khoang mở ra. Dương Hồng Quyên và tiếp viên trưởng đứng trang nhã bên lối đi, tiễn những vị khách khoang hạng nhất xuống máy bay.

Chuyến bay kết thúc hoàn hảo, lại còn được hành khách hạng Bạch Kim – Viên Phi khen ngợi, cả tổ bay không giấu nổi nụ cười rạng rỡ. Duy chỉ có Dương Hồng Quyên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trong hàng.

Sau buổi họp tổng kết chuyến bay, Dương Hồng Quyên cùng mọi người trong tổ đợi xe.

“Cô Dương!” Giọng nói trầm ấm của vị khách họ Triệu ở khoang hạng nhất gọi cô lại. Dương Hồng Quyên khẽ dừng chân, quay đầu mỉm cười nhẹ nhàng: “Thưa anh, có chuyện gì ạ?”

Anh Triệu chỉ cười, ánh mắt có chút ý vị: “Cô rất tận tâm. Tôi có thể xin số điện thoại của cô không?”

Khóe mắt Dương Hồng Quyên thoáng thấy bóng dáng Viên Phi đứng cách đó không xa. Cô ngước nhìn anh Triệu, nụ cười vẫn duyên dáng: “Anh Triệu quá khen, đây là nhiệm vụ của tôi. Xin phép anh, tôi không tiện cho số điện thoại riêng ạ.”

Người đàn ông họ Triệu kia không hề dây dưa, quay người bước đi.

Dương Hồng Quyên quay đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng hình Viên Phi. Anh vẫn chưa rời đi. Cô đứng yên tại chỗ.

Viên Phi chủ động tiến lại gần cô, giọng trầm khàn mang theo ý hỏi: “Sao không cho anh ta số điện thoại đi?”

“Không phải chuyện của anh.” Dương Hồng Quyên đáp, giọng điệu có chút phòng bị.

Khóe miệng Viên Phi nhếch lên một nụ cười đầy tự tin. Anh nhanh chóng giật lấy chiếc vali trong tay cô, đồng thời nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo đi về phía những chiếc xe đang chờ khách.

“Tôi còn có hẹn với đồng nghiệp ở khách sạn.” Dương Hồng Quyên cố gắng rụt tay lại.

Viên Phi thản nhiên đáp, giọng điệu nhẹ nhàng như mây trôi: “Đi cùng tôi bắt xe đến đó.”

Nghe Viên Phi nói vậy, Dương Hồng Quyên không khỏi nghi hoặc: “Chẳng lẽ anh cũng ở cùng khách sạn với chúng tôi sao?”

Viên Phi khẽ “ừ” một tiếng.

Quả nhiên, anh biết nơi các cô ở, thậm chí còn ở cùng một khách sạn.

“Anh ở phòng nào?” Dương Hồng Quyên vội hỏi, chẳng lẽ lại là phòng sát vách cô sao?

“2288.”

Dương Hồng Quyên chợt nhớ ra, phòng của tổ bay là do tiếp viên trưởng phân công ngẫu nhiên khi đến khách sạn. Anh không nhất thiết ở cạnh cô.

“Tôi ở cùng khu với mọi người trong công ty, tiếp viên trưởng sẽ xếp phòng.” Dương Hồng Quyên nói, rồi khẽ rút tay khỏi tay Viên Phi.

Viên Phi đành đáp: “Cũng được. Vậy tôi chờ em ở phòng 2288 nhé, nhớ đấy.”

Dứt lời, Viên Phi buông tay cô và chiếc vali. Một mình anh xoay người đi vẫy taxi.

Dương Hồng Quyên khẽ nheo mắt. Đừng quên? Anh nghĩ cô sẽ đến phòng anh sao?

Cô đuổi theo các thành viên phi hành đoàn, cùng họ đến khách sạn. Tiếp viên trưởng sắp xếp cho cô một phòng ở tầng mười. Cô chợt nhớ đến số phòng 2288 của Viên Phi, lần này giữa họ là khoảng cách tận mười tầng lầu

“Có phòng nào ở tầng cao nhất không chị? Em muốn đổi một phòng trên đó.” Một trong những tiếp viên nhìn tiếp viên trưởng hỏi, ánh mắt có chút mong đợi.

Tiếp viên trưởng thoáng ngừng lại, rồi nói: “Còn phòng 2288 và 2208, là phòng tổng thống. Em biết chi phí rồi đấy, tự mình chi trả nhé.”

Dương Hồng Quyên nghe đến cụm từ “phòng tổng thống”, trong lòng khẽ gợn một chút. 2288… thì ra là một thế giới khác.

Cô nàng kia nghe xong, vội vàng cúi đầu: “Dạ… vậy em không đổi nữa ạ.”

Khi các phòng đã được chỉ định, ai nấy về phòng nấy. Dương Hồng Quyên chậm rãi kéo chiếc vali vào không gian riêng của mình. Tuỳ phòng có hơi nhỏ nhưng là nơi cô có thể thả lỏng. Lời của Viên Phi lại tìm đến, quẩn quanh bên tai: “Tôi chờ em ở phòng 2288 nhé, nhớ đấy.”

2288… Cô khẽ tặc lưỡi. Cô chưa từng nói sẽ đồng ý đến đó.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.