🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Căn phòng của tiếp viên trưởng rộng rãi nhất, và cuộc họp bất thường này được triệu tập ngay tại đó. Ánh mắt vị tiếp viên trưởng lướt qua hàng ngũ tiếp viên đang đứng nghiêm chỉnh, giọng điệu nghiêm nghị đến lạnh lùng: “Việc triệu tập mọi người gấp gáp thế này là vì bộ phận tiếp viên vừa xảy ra một sự cố nghiêm trọng, công ty đã yêu cầu chúng ta tiến hành chấn chỉnh tác phong.”

Sự cố nghiêm trọng? Chấn chỉnh tác phong? Mọi người trao đổi ánh mắt hoang mang, không ai hay biết chuyện tày đình gì đã xảy ra mà đột ngột phải chấn chỉnh.

Tiếp viên trưởng tiếp tục, giọng trầm xuống: “Chuyến bay đến Paris hôm kia, một tiếp viên trong tổ bay đã tiếp đón một hành khách nam xa lạ tại phòng khách sạn, và sau đó… cô ấy đã bị chính hành khách đó cưỡng h.iếp rồi sát hại. Một sự thật quá đỗi đau lòng!”

Tiếp viên trưởng dừng lại một nhịp, giọng nói trầm xuống: “Ngoài sự đau lòng này, công ty luôn nhấn mạnh, tuyệt đối cấm tiếp viên ở lại qua đêm cùng người khác giới, không được đưa người khác giới vào phòng, càng không được tự tiện sang phòng người khác giới, đặc biệt là người lạ. Điều này không chỉ gây nguy hiểm cho chính các cô mà còn làm tổn hại đến hình ảnh của tiếp viên hàng không, ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty. Bởi lẽ, chỉ cần một hành vi không đúng mực của các cô sẽ bị những người ngoài kia thổi phồng, họ sẽ không nghĩ các cô là nạn nhân mà chỉ cho rằng đó là tự các cô chuốc lấy. Kể từ hôm nay, bộ phận tiếp viên sẽ tiến hành chấn chỉnh tác phong. Trong thời gian ở lại qua đêm, nghiêm cấm mọi hình thức tiếp xúc riêng tư với người khác giới trong phòng. Mọi cuộc gặp gỡ chỉ được phép diễn ra ở những nơi công cộng như sảnh khách sạn, quán cà phê. Sau mười hai giờ đêm, tất cả phải có mặt tại phòng. Ngoài việc điểm danh, tôi sẽ tiến hành kiểm tra phòng bất ngờ.”

Tiếng xì xào lan nhanh giữa các tiếp viên, câu chuyện về cô gái xấu số bị cưỡng h.iếp rồi sát hại như một nhát dao lạnh lẽo cứa vào không khí. Loại người gây ra chuyện này, lương tâm đã mục ruỗng đến mức nào?

“Tôi không còn gì để nói nữa, kết thúc tại đây.” Giọng tiếp viên trưởng trầm xuống, nặng nề.

Dù vậy, các tiếp viên vẫn không rời đi, sự phẫn uất và thương cảm trào dâng. Họ tự hỏi, nạn nhân là ai? Có lẽ nào, là một người đồng nghiệp đã từng cùng họ chia sẻ những chuyến đi chăng?

“Cho tôi hỏi… cô bạn tiếp viên đó tên gì vậy?” Một giọng run run vang lên, hướng về tiếp viên trưởng.

Tiếp viên trưởng đáp: “Dư Giai.”

Khựng lại một nhịp, trong ký ức của Dương Hồng Quyên chợt lóe lên cái tên Dư Giai, một đồng nghiệp cô từng có dịp làm việc chung. Nhưng ở cái nơi mà đến cả những vì sao trên trời còn có thể trùng lặp, việc công ty có vài ba người trùng tên cũng chẳng phải chuyện lạ. Liệu Dư Giai này có phải là Dư Giai mà cô đã từng sóng vai trên những chuyến bay hay không?

Chiếc điện thoại của tiếp viên trưởng khẽ rung lên, một bức ảnh được đưa ra trước mắt mọi người. Dương Hồng Quyên thoáng sững sờ, gương mặt quen thuộc trong ảnh đúng là Dư Giai, người đã từng cùng cô chia sẻ những khoảnh khắc nơi tầng không. Không chỉ riêng Hồng Quyên, vài tiếp viên khác cũng từng có kỷ niệm làm việc với cô gái có vẻ ngoài trầm tĩnh ấy. Dư Giai thường khép mình, ngoài công việc gần như không chủ động giao tiếp, đặc biệt là với phái mạnh. Một thoáng, sự ngạc nhiên xen lẫn những tiếng thở dài khe khẽ lan tỏa trong không khí của tổ bay.

Dẫu vậy, tất cả đều hiểu rằng đợt chấn chỉnh tác phong sắp tới sẽ nghiêm khắc đến mức nào.

Sau một hồi bàn luận, mọi người tản ra. Dương Hồng Quyên vừa xoay người đã nghe thấy tiếng tiếp viên trưởng gọi lại. Ánh mắt tò mò của vài đồng nghiệp lướt qua cô, rồi họ cũng nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp viên trưởng, nhường lại không gian riêng.

Quay người đối diện, Dương Hồng Quyên khẽ hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

Tiếp viên trưởng lên tiếng, giọng điệu có chút suy tư: “Tối qua tôi không điểm danh, nhưng đến tận 23 giờ 57 phút tôi mới thấy cô về phòng.”

Dương Hồng Quyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: “Không phải quy định là 0 giờ về phòng sao? Tôi về lúc 23 giờ 57 phút, không hề trễ.”

Tiếp viên trưởng nhất thời không nói nên lời.

“Vậy nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước nhé, tiếp viên trưởng.” Dương Hồng Quyên mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Tiếp viên trưởng khẽ gật đầu. Khi bóng dáng Dương Hồng Quyên gần như khuất sau cánh cửa, chị ấy bất chợt lên tiếng: “Nhớ về phòng sớm một chút.”

*

Bữa sáng của Dương Hồng Quyên và tổ tiếp viên vẫn còn vương chút dư âm bàn tán về vụ việc của Dư Giai. Sau bữa ăn, khi vài người trong nhóm rủ nhau dạo phố, cô trở về phòng, khẽ thả mình xuống giường. Chiếc máy tính bảng và đôi tai nghe đã sẵn sàng. Ngón tay cô chạm nhẹ, bản nhạc yêu thích vang lên, lấp đầy không gian tĩnh lặng.

Đôi mắt khép hờ tận hưởng giai điệu, chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên khe khẽ. Chầm chậm mở mắt, ánh nhìn của cô dừng lại trên màn hình. Một dãy số lạ hiện ra. Cô gỡ tai nghe, nhấc máy. Giọng nói trầm ấm của Viên Phi vọng đến.

“Ăn sáng chưa em?”

“Rồi ạ.” Cô đáp, giọng khẽ khàng.

“Ra ngoài với anh.”

“Ngoài trời lạnh lắm mà.” Dương Hồng Quyên nũng nịu.

“Thì em mặc ấm vào.”

“Đi đâu vậy anh? Em vẫn chưa muốn ai biết chuyện của chúng ta.”

“Sao vậy?”

“Không phải bây giờ chúng ta đang thử sao? Nếu không còn phù hợp, thì chia tay thôi.”

Bàn tay Viên Phi đang cài quai chiếc giày bỗng khựng lại. Ngày trước, cô đã hỏi anh liệu trái tim anh có còn hình bóng người cũ, anh đáp rằng có lẽ. Rồi chính anh đã nói muốn cùng cô thử lại. Nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh lẽo, giọng nói không còn sự ấm áp ban nãy nữa: “Đi thang máy riêng đi, sẽ không ai nhìn thấy em.”

Dương Hồng Quyên xuống giường, chậm rãi tiến đến cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm, ánh mắt xuyên qua lớp kính nhìn ra thế giới bên ngoài. Hàng cây trên phố gồng mình chống chọi với cơn gió mạnh. Từ ô cửa sổ này, cô còn có thể thấy dòng sông Thames đang gầm thét ở phía xa. Mặt sông Thames nổi sóng dữ dội, tựa như muốn nuốt chửng cái lạnh lẽo của bên ngoài. Cô khẽ rụt người lại, buông rèm, thì thầm: “Gió lớn quá, lạnh muốn chết luôn.”

“Vậy anh xuống đón em.”

Dương Hồng Quyên lập tức lên tiếng: “Không cần! Anh đợi em nửa tiếng.”

“Nửa tiếng sao?”

“Em chưa kịp trang điểm.”

“Được.” Viên Phi đáp: “Lát nữa anh sẽ bấm thang máy dừng ở tầng của em.”

“Không cần đâu, em tự xuống thang máy được rồi mà. Anh đợi em ở cửa sau khách sạn nhé.”

Khách của khách sạn hầu hết đều ra vào bằng cửa chính, gặp nhau ở cửa sau sẽ kín đáo hơn. Nói xong, Dương Hồng Quyên liền cúp máy, xoay người bắt đầu trang điểm.

Vừa xỏ giày xong, Viên Phi lại cởi ra, anh đưa tay nhìn đồng hồ, rồi trở về ghế sofa phòng khách ngồi đợi.

Gần nửa tiếng sau, Viên Phi xuống lầu bằng thang máy.

Dương Hồng Quyên tỉ mẩn hoàn thiện lớp trang điểm, sau đó nhẹ nhàng chọn cho mình chiếc váy hoa nhí tươi tắn. Chiếc áo khoác màu xanh rêu khoác ngoài vừa vặn, chiếc khăn choàng trắng kem quấn hờ quanh cổ, tô điểm thêm nét dịu dàng. Cô khẽ đeo túi xách, xỏ chân vào đôi giày cao gót, rồi đẩy cửa bước ra khỏi căn hộ.

Vừa đặt chân đến sảnh thang máy, cánh cửa liền mở ra như một sự sắp đặt. Bên trong là hình ảnh những nữ tiếp viên hàng không Trường Cát duyên dáng trong bộ đồng phục xanh dương. Dương Hồng Quyên thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng rồi sự ngạc nhiên ấy nhanh chóng tăng lên gấp bội khi ánh mắt cô chạm phải một người quen – Ân Tú Vân. Một dấu chấm hỏi lớn hiện lên trong đầu cô: Tú Vân cũng đi London sao? Khuôn mặt Tú Vân có vẻ phờ phạc, cô ta thoáng sững lại khi nhìn thấy Dương Hồng Quyên, nhưng không cất lời.

Các nữ tiếp viên lần lượt bước ra khỏi thang máy, Dương Hồng Quyên lặng lẽ đi ngang qua họ. Khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại, một giọng nói nhỏ lọt vào tai cô: “Cũng may là hạ cánh khẩn cấp ở London.”

Lúc này, Dương Hồng Quyên mới chợt hiểu ra, hóa ra chuyến bay của Ân Tú Vân và những người khác đã hạ cánh xuống sân bay London do sự cố bất ngờ nào đó. Là một tiếp viên hàng không, cô luôn đặc biệt lưu tâm đến mọi tình huống hạ cánh khẩn cấp, hạ cánh bắt buộc hay tai nạn máy bay. Trong thang máy chầm chậm đi xuống, tâm trí Dương Hồng Quyên không ngừng xoay quanh lý do của việc hạ cánh bất thường này. Dù thang máy dừng lại ở giữa chừng, có người ra vào, cô cũng chẳng mảy may để ý. Đến khi thang máy chạm sàn tầng một, cửa mở ra, mọi người bước ra ngoài, cô mới hoàn hồn, khẽ nhấc chân theo. Nghĩ rồi, cô mới vòng ra phía cửa sau của khách sạn. Ánh mắt liền chạm ngay đến dáng người cao lớn, thẳng tắp của Viên Phi đang đứng đó. Cô tiến lại gần, cất tiếng hỏi: “Anh định đi đâu sao?”

“Nhà hát Opera Hoàng gia.” Viên Phi đáp.

Dương Hồng Quyên hơi nhăn mặt: “Đi nghe opera á? Em không thích. Em chẳng cảm thụ được cái vẻ cao sang đó đâu.”

“Anh biết mà.” Ánh mắt Viên Phi thoáng vẻ dịu dàng.

Dương Hồng Quyên khẽ hếch cằm: “Vậy ý anh là sao?”

Viên Phi khẽ cong môi cười: “Vậy nên, chúng ta sẽ đi xem ballet.”

Ballet dù có là một loại hình nghệ thuật quý phái, nhưng nó lại chạm đến sở thích của Dương Hồng Quyên.

Ánh mắt Viên Phi dừng trên người Dương Hồng Quyên, lại cất giọng: “Em mặc mỏng manh như vậy, không sợ bị lạnh sao?”

“Hai đứa mình đâu có định ở ngoài mãi đâu anh nhỉ?” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng điệu có chút thăm dò: “Chỉ cần ở trong xe, rạp chiếu phim hay trung tâm thương mại thì sẽ không lạnh đâu.”

Viên Phi liếc nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên: “Chỉ cần bước chân ra khỏi cửa là em biết ngay.”

“Em đã bảo là bên ngoài lạnh, không muốn ra mà.” Dương Hồng Quyên nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.

Bất lực, Viên Phi khẽ vỗ nhẹ vào cánh tay mình. Ngay lập tức, đôi tay nhỏ nhắn của Dương Hồng Quyên liền quàng lấy cánh tay anh.

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi cửa. Một cơn gió lạnh buốt ập đến, khiến Dương Hồng Quyên run nhẹ người.

“Thấy sao?” Viên Phi nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu có chút trêu chọc. Nhưng ngay sau đó, anh đã cởi nút áo khoác, nhanh chóng ôm trọn cô vào trong lớp vải ấm áp.

Đôi mắt Dương Hồng Quyên cong lên thành hình vầng trăng khuyết, rạng rỡ một nụ cười ngọt ngào.

Rời khỏi cửa sau khách sạn, một chiếc xe đã lặng lẽ chờ sẵn bên lề đường. Khi Viên Phi dẫn Dương Hồng Quyên đến, tài xế đã lịch thiệp bước xuống, mở cửa xe với một nụ cười mời.

Viên Phi nhẹ nhàng thả Dương Hồng Quyên ra khỏi vòng tay ấm áp của chiếc áo khoác. Cô uyển chuyển cúi người bước vào xe, anh nhanh chóng theo sau.

Chiếc xe sang trọng của khách sạn sẽ đưa họ đến thẳng Nhà hát Opera Hoàng Gia.

Ngồi trong xe, Dương Hồng Quyên khẽ nghiêng đầu nhìn ra khung cửa sổ mờ ảo. Đây… có lẽ là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của cô.

Không gian trong xe ấm áp lạ thường, hơi ấm từ điều hòa lan tỏa dịu dàng. Dương Hồng Quyên thu ánh mắt về, chậm rãi cởi chiếc áo khoác dày. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Viên Phi, một ánh nhìn như có ma lực, khiến trái tim cô khẽ rung động.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.