Ra khỏi rừng cây nhỏ, đi thêm một đoạn nữa thì đến sân bóng rổ. Trên sân, nhiều học sinh đang chạy, dẫn bóng, ném rổ.
Dương Hồng Quyên đứng trên bậc tam cấp, nhìn những bóng người trên sân bóng, nhớ lại Viên Phi từng dạy cô ném bóng. Cô quay sang nhìn người đàn ông cao lớn, đẹp trai bên cạnh, cười nói: “Giờ anh còn ném trúng quả ba điểm được không?”
Viên Phi giữ dáng rất tốt nhờ chăm tập thể hình, nhưng anh đã nhiều năm không chơi bóng rổ. Thấy Dương Hồng Quyên nhìn mình cười, anh liền đáp: “Tất nhiên rồi.”
Dương Hồng Quyên biết anh đã không chơi bóng rổ nhiều năm, cô liếc một cái đầy nghi ngờ: “Không tin.”
Đô Đô và Đậu Đậuhai đứa nhỏ đi mỏi chân, ngồi nghỉ trên bậc tam cấp phía trước Dương Hồng Quyên và Viên Phi. Một quả bóng rổ bất ngờ bay về phía Đô Đô và Đậu Đậu, Viên Phi nhanh tay bắt được. Một cậu chàng sinh viên vội vàng chạy đến. Viên Phi cầm bóng, quay sang nói với Dương Hồng Quyên: “Nhìn đây.”
Chỗ họ đứng đã ở ngoài vạch ba điểm, Dương Hồng Quyên nhướng mày. Viên Phi giơ hai tay cầm bóng rổ lên, cổ tay dùng lực, quả bóng bay ra khỏi tay anh vẽ một đường cong đẹp mắt trên không trung, rồi chui thẳng vào lưới. Cậu sinh viên đang chạy đến nhặt bóng quay đầu lại, thấy bóng vào rổ, không khỏi quay lại nhìn Viên Phi thêm lần nữa rồi mới quay người chạy vút đi.
“Oa! Oa! Bố giỏi quá! Bố giỏi quá!” Đô Đô và Đậu Đậu nhìn thấy cảnh đó, đứng dậy từ bậc tam cấp, vỗ tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-cho-dua-vung-chac/2746508/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.