Tống Thanh Y mím môi, im lặng không nói.
Trình Dật bất đắc dĩ nhìn cô cười, "Đừng làm phòng bếp lộn xộn, một mình em ở nhà cẩn thận."
"Được." Tống Thanh Y lui về phía sau nửa bước, cùng Trình Dật tách ra.
Ba người cùng nhau ra ngoài, phòng bếp biến thành địa bàn của Tống Thanh Y.
Nửa giờ sau, ba người cùng trở về, hơn nữa còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Ngụy Gia vừa vào cửa liền kêu rên, "Chị dâu, chị quản Nam ca chặt vào."
Tống Thanh Y vốn định đến cầm thịt gà, kết quả nghe Ngụy Gia nói như vậy, lại nhìn Trình Dật một chút, "Làm sao thế?"
Ngụy Gia ôm ngực, "A! Ví tiền của em!"
Tống Thanh Y cười khẽ, "Để tôi trả cho cậu."
Nói xong muốn đi lấy ví tiền, lại bị Trình Dật kéo cổ tay, Trình Dật mỉm cười nhìn về phía Ngụy Gia, "Tiền cậu ta rất nhiều, đừng tiết kiệm giùm cậu ta."
Ngụy Gia nhìn Trình Dật hừ lạnh, sau đó đem đồ ăn vặt đặt lên bàn trà, "Nam ca đúng là ức hiếp người quá đáng."
Trình Dật nở nụ cười.
Tống Thanh Y nhìn bọn họ thân thiết với nhau,mỉm cười.
Trình Dật tuy rằng miệng ghét bỏ Ngụy Gia, nhưng trên thực tế coi cậu ta là em trai mà chiều chuộng, Từ Trường Trạch thì chính chắn hơn Ngụy Gia, Ngụy Gia cùng Từ Trường Trạch, Trình Dật thật sự đối với bọn họ như là anh em ruột thịt,đem tất cả cưng chiều lên bọn họ.
Cô không giống Trình Dật ; lúc trước ở cùng Trần Đạc và Thượng Nghiên, cô thường im lặng, nhìn bọn họ cùng nhau chơi đùa, ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-chut-ngot/290182/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.