Trên bầu trời,ánh nắng chiều vô cùng đẹp.
Buổi chiều cô cùng Trình Dật đến bệnh viện, trên tay cầm tờ xét nghiệm, gần năm giờ, lấy được kết quả.
Ánh nắng chiều chiếu vào làn da Tống Thanh Y da cô trắng gần như trong suốt, cô nhắm mắt ngẩng đầu nhìn Trình Dật.
Không biết Trình Dật nghĩ gì, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lời của bác sĩ vẫn còn vang ở bên tai.
- Chỉ là do cơ thể không ăn uống đủ chất, cũng do một phần áp lực hoặc do mong chờ đứa bé quá nên xuất hiện nhiều phản ứng.Kinh nguyệt không đều do thân thể cô ấy không tốt.Thức đêm ngủ muộn, hút thuốc đều dẫn đến sức khỏe kém, cho nên thời gian hành kinh không đúng ngày.Đồng thời,tôi kiểm tra ra cô ấy hơi bị trầm cảm.
Cô mặc váy dài, tóc dài bị gió thổi bay, cả người lặng im giống như chưa từng tồn tại.
Trình Dật đem tờ xét nghiệm cất vào túi, nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Tống Thanh Y nhìn anh đứng trước cô, đôi mắt đặc biệt đẹp, chỉ là sắc mặt hơi không tốt.
"Anh thất vọng sao?" Tống Thanh Y bình tĩnh hỏi.
Trình Dật nhíu mày, đưa tay kéo cổ tay cô, lại bị cô né tránh.
Cô lại hỏi một lần, " Anh thất vọng sao?"
Trình Dật mím môi, nhìn chằm chằm cô, "Em nói đứa bé sao?"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Trình Dật lắc đầu, "Anh không có thất vọng."
"Tình trạng của em bây giờ không thích hợp mang thai. Nhưng... Nếu mang thai, anh sẽ đối xử với em và bé con thật tốt."
Tống Thanh Y cong môi nở nụ cười, "Nhưng em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-em-mot-chut-ngot/290184/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.