Hiện trường nhiều đạo cụ bị một con chó làm đổ ngổn ngang.
Những giọt mồ hôi rơi trên mi mắt như thể ướt sũng. Phó Tuyết Lê né sang một bên, lúc sau cô mới cảm thấy đôi chân mềm nhũn, hơi bực mình, lại còn có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất cho khuất mặt. Mắt cô không dám liếc sang bên cạnh, cũng không dám nhìn người bên cạnh.
Hứa Tinh Thuần vẫn đứng đó.
Lúc nãy khi cô được che chắn phía sau thật ra đã lén nhìn anh.
Hứa Tinh Thuần không mặc bộ đồng phục công việc hôm trước mà là bộ cảnh phục do đoàn phim phát, để lộ rõ yết hầu, làn da trắng sáng nổi bật giữa đám đông.
Gương mặt rất đẹp nhưng biểu cảm lại đầy sát khí, có một nét cuốn hút như được ghi lại qua ống kính của máy quay phim, so với trong ký ức còn thêm vài phần trưởng thành và nam tính.
Con chó lớn bên kia đang bị la mắng, nó lừ đừ nằm xuống đất, khi nghe thấy tiếng động liền hé mắt liếc nhìn Phó Tuyết Lê rồi vẫy đuôi vài cái.
Đám đông dần được giải tán, không khí căng thẳng cũng bắt đầu dịu lại. Giang Chi Hành tiến đến nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Phó Tuyết Lê, ánh mắt lộ rõ sự quan tâm. “Không sao chứ? Qua bên kia nghỉ một lát đi.”
Khi bị một đám người bao vây dẫn đi về phía trước, cô theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn về phía Hứa Tinh Thuần.
Nhưng cô nhận ra không biết từ lúc nào anh đã quay người rời đi rồi.
Cô dừng bước, theo bản năng muốn tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-gio-hon-em-tuc-tuc-dich-mieu/2791649/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.