Phó Tuyết Lê hai tay bị trói ra sau, cơ thể cô run rẩy không ngừng, đứng cũng không vững nữa. Cô nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
Mở mắt ra liền nhìn thấy Hứa Tinh Thuần đứng cách đó vài mét.
Vị đắng chát lan ra trong miệng. Cô đã nói rồi mà, anh thật sự là một kẻ ngốc.
Phó Tuyết Lê trước mắt tối sầm từng đợt, giọng nói cũng gần như không thể phát ra nữa.
Tên đầu trọc quát lớn ngăn Hứa Tinh Thuần: “Đừng động đậy! Không được lại gần!”
Trên người Chu Hạ quấn đầy bom. Một tay cầm thiết bị kích nổ, tay kia chĩa súng về phía Hứa Tinh Thuần, giọng the thé đầy hoảng loạn, cô ta vô thức lùi lại một bước: “Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút! Con tin không thể trao đổi, nếu anh dám giở trò, cùng lắm thì chúng ta chết chung!”
Tên đầu trọc cau mày: “Ông đây không muốn chết, mày đi kiếm cho bọn tao một chiếc xe!”
Hứa Tinh Thuần sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt vẫn dừng lại rất lâu rất lâu trên người Phó Tuyết Lê. Mồ hôi chảy dọc từ má xuống tận cổ, nhịp thở của anh dần trở nên dồn dập, “Các người có yêu cầu gì thì cứ nói. Trên người tôi không còn gì cả.”
“Tôi đến đây để đàm phán với các người, tôi không có ác ý.” Hứa Tinh Thuần chậm rãi mở miệng, tay vẫn giơ cao nguyên vẹn.
“Phó Tuyết Lê quen anh à?” Chu Hạ nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, cô ta bỗng lạnh lùng cười khẩy một tiếng rồi mở miệng đầy châm biếm: “Xem ra là người quen cũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-gio-hon-em-tuc-tuc-dich-mieu/2791663/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.