Tối hôm trước ngủ không ngon nên hôm sau dậy không nổi khỏi giường. Đến gần trưa, cuối cùng cũng bị chuông cửa dưới lầu làm ồn mà tỉnh dậy. Phó Tuyết Lê bò dậy tìm quần áo, mí mắt phải giật liên hồi, trong lòng nghĩ chắc chắn sắp có chuyện xui xẻo xảy ra. Kết quả là sau khi thu dọn mấy bộ quần áo bỏ vào vali, lại phát hiện không tìm thấy chứng minh thư đâu cả.
Chết tiệt.
Cô sốt ruột nhảy xuống giường, mở cửa phòng, đứng ở tầng hai gọi lớn: “Dì Tề, cháu không tìm thấy chứng minh thư, dì có thấy không ạ? Chiều nay cháu còn phải ra sân bay rồi.”
“Cháu để ở đâu?” Dì Tề đặt túi rau vừa mua xuống, bà ấy lau tay, miệng lẩm bẩm: “Hấp tấp vụng về, để dì giúp cháu tìm xem. Trời lạnh thế này mà mặc ít như vậy, sớm muộn gì cũng bị cảm cho xem.”
Dựa vào tay vịn cầu thang, Phó Tuyết Lê lại gọi điện cho Đường Tâm. Bên kia vừa bắt máy còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nói thẳng: “Em làm mất chứng minh thư rồi nên chắc là không quay về kịp đâu. Bên chị không có việc gì gấp chứ?”
Không ngoài dự đoán, cô bị Đường Tâm mắng cho một trận: “Chuyện vớ vẩn gì mà nhiều thế, mở miệng ra đã khiến người ta bực mình! Ngày mai còn có buổi phỏng vấn đấy, mặc kệ em, mau đi sân bay làm tạm cái thẻ mới cho chị, dù phải bò cũng phải bò về cho bằng được, nghe rõ chưa!”
Nói xong liền dập máy cái rụp.
Buổi trưa ăn xong, dì Tề cuối cùng cũng tìm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-gio-hon-em-tuc-tuc-dich-mieu/2791696/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.