Ta quay đầu lại, chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo như băng của Vạn Kỳ Gia Chính.
Hắn nói:
"Tay áo của ngươi quả thực chứa được nhiều thứ."
Hắn giật lấy gói thuốc trong tay ta, cẩn thận xem xét, nhưng vẫn không buông tay còn lại của ta.
Ta dứt khoát cứng rắn, dùng tay còn tự do rút cây trâm trên đầu, đ.â.m thẳng về phía hắn.
Trong trâm có chứa loại thuốc thứ tư.
Nhưng Vạn Kỳ Gia Chính là người luyện võ, dễ dàng chế ngự ta mà không tốn chút sức lực nào. Hắn nắm chặt cả hai cổ tay ta, mạnh mẽ đẩy ta tựa vào tường.
Cơn đau nhức từ sống lưng khiến ta không còn sức để giãy giụa.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đầy khinh miệt, lạnh lùng nói:
"Ngươi quả thực dốc hết tâm tư muốn g.i.ế.c trẫm."
Ta nhếch môi, buông xuôi:
"Phải thì sao?" Ta cười nhạt, không chút hối hận.
Vạn Kỳ Gia Chính không nói thêm, nhưng động tác nhanh nhẹn lục soát tay áo, bên hông và cả giày của ta, lôi ra mười gói thuốc. Hắn nhìn ta đầy châm biếm:
"Ngươi bao nhiêu năm vẫn giấu đồ ở mấy chỗ cũ, thật sự nghĩ rằng ta không phát hiện ra sao?"
Ta không đáp, chỉ trừng mắt căm hận nhìn hắn.
Thấy dáng vẻ đó, hắn lại cười, nụ cười càng thêm ngạo mạn:
"Ngươi quên rồi sao? Ta là người hiểu ngươi nhất. Từ lúc ngươi tỉnh táo gọi ta là 'Chính nhi', ta đã biết ngươi muốn g.i.ế.c ta."
"Đồ... tiểu nhân..." Ta gắng sức thốt ra hai chữ từ cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-mua-xuan-den-that-nguyet-le/854390/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.