Trần Húc Chi đã chịu kinh hách cực đại.
Đây là cái quỷ gì?
Y cúi đầu, tiểu quỷ ôm đùi y ngẩng đầu, giữa hai mắt đối diện, biểu tình Trần Húc Chi ngày càng cứng đờ.
Đậu, mặt tiểu hài tử này thật mẹ nó giống y a = =
Chẳng lẽ............ là tiểu oa nhi Trần Mộ?
Y khô khốc nói: "Cung Thiên Trọng?"
Tiểu hài tử ngửa mắt, cười mỉa nói: "Không không không, ngài không phải đặt tên cho ta gọi là Trần Mộ sao."
Trần Húc Chi: "....."
Y khô khốc nói: "....... trước khi ta xuất môn ngươi vẫn là một đứa oa oa."
Cung Thiên Trọng giơ tay che mặt: "Thời điểm ta phản ứng lại, đã biến thành như vậy."
Ánh mắt Trần Húc Chi dừng ở trên ngọc quyết Cung Thiên Trọng quăng ra ngoài, hơi hơi híp mắt, lại nhìn tiểu oa nhi: "Ngươi biết cái ngọc quyết kia là thứ gì không?"
Cung Thiên Trọng lắc đầu, trên thực thế hắn so với Trần Húc Chi còn mù mờ hơn.
"Nói thật, thời điểm ngài đẩy cửa, ký ức của ta còn dừng lại ở trong hoàng cung Tây Nguyệt Quốc."
"Lúc ấy thần hồn của ta chịu thương nặng, căn bản vô pháp điều dưỡng, lại bị vây công, liền dứt khoát lưu loát tìm chết."
Cung Thiên Trọng thành thật công đạo, thanh âm tiểu oa nhi thanh thúy sạch sẽ, cùng với biểu tình cực kỳ không khỏe trên mặt hắn: "Đến lúc ta có tri giác, ta liền cảm thấy một cỗ lực lượng phi thường quen thuộc lưu động trong cơ thể, sau khi khôi phục ý thức, ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-nao-khong-dung/1951308/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.