Ba ngày sau, ba vị nữ tu dung mạo mỹ lệ tư dung khác nhau đi tới Thái Tố Cốc.
Nữ tu thứ nhất, tự xưng đến từ tam sơn trại Trọng Sơn Lĩnh, tên Quá Thủy.
Nữ tu thứ hai, tự xưng là ma đạo tán tu, tên Chung Diệu Nhi.
Nữ tu thứ ba, tự xưng là một nữ tu trong một tiểu tông môn ở trung bộ đại lục, tên Quý Mặc.
Ba vị nữ tu tỏ vẻ các nàng ở trên đường du lịch tương ngộ, tới Thái Tố Cốc là muốn tế bái một chút trích tiên tử ngàn năm trước, muốn dính chút tiên khí của vị trích tiên tử này, để chính mình cũng có thể biến mị lực bắn ra bốn phía.
Phải nói tới trước đó, Giản Thành cho rằng loại lý do rách nát này tuyệt đối không có khả năng thông qua xét duyệt của Thái Tố Cốc, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩa tới, khi Chung Lam làm bộ vẻ mặt thanh thuần của tỷ tỷ gã Chung Diệu Nhi mà nói như vậy với tu sĩ tiếp đãi bọn họ, đối phương cư nhiên trực tiếp đồng ý!!
Thẳng đến khi tiến vào Thái Tố Cốc, Giản Thành còn có loại cảm giác không chân thật.
Thiên Quý lão nhân thấp giọng nói: "Ngươi là chưa trải qua quãng thời gian vị Vân Mặc tiên tử kia oai phong một cõi, không thể lý giải ảnh hưởng của nàng đối với Thái Tố Cốc."
"Về Thái Tố Cốc, chính là lấy Vân Mặc tiên tử làm tự hào đâu!"
Dù cho bản thân vị Vân Mặc tiên tử này là nữ tu ma đạo, khoác một tầng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-nao-khong-dung/1951440/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.