Nếu tính toán ra, tối hôm qua Trần Hi ở chỗ Khương Sâm cũng không bị coi là thiệt thòi gì, chỉ là ở trên ghế sofa ngủ cả đêm, làm cô eo mỏi lưng đau chuột rút cộng thêm bị sái cổ mà thôi.
Những chuyện này xem ra không đáng là gi, Trần Hi hận hận nghĩ, ít nhất so với việc bị Doãn Triệt ăn sạch sẽ thì vẫn còn may hơn, lần để bị trọng thương từ trong ra ngoài, lần này thì chỉ là bị thương bên ngoài.
Khi thân thể Trần Hi cứng ngắc đứng dậy từ ghế sofa, cái tên Khương Sâm kia chắc hẳn vẫn còn đang ngái ngủ, là Trần Hi đoán vậy.
Trên khay trà đối diện Trần Hi có để một cái máy quay, phía dưới có một tờ giấy, là Khương Sâm muốn Trần Hi tỉnh dậy tự mình xem nội dung đoạn phim trong máy.
P/s: Khương Sâm nói ra yêu cầu của mình, cần cô viết một phần nội dung cảm tưởng khắc sâu sau khi xem đoạn phim, số từ 2000 trở lên.
Trần Hi bĩu môi, nhìn lại một chút y phục trên người hoàn hảo không tổn hao gì. Cô cầm máy quay lên nhìn đoạn video, bên trong hình như là đang phát một đoạn phim ngắn.
“Không có một người nào là người tốt. . . . . .” Là gương mặt cô lúc đang ngủ.
“Cô là đang nói ai? ” Truyền đến câu hỏi êm ái của Khương Sâm.
“Khương Sâm. . . . . .” Cô gái tiếp tục lẩm bẩm ngủ đến nỗi không biết sống chết, giống như chỉ có ngủ là niềm vui
“Thật là bệnh thần kinh.” Trần Hi nhìn đoạn video xong, hận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-noi-xu-voi-toi/1610745/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.