- Cái gì? Bố đùa con chắc?_Trúc Hy không giữ được bình tĩnh liền đứng bật dậy._Công chúa ư? Thời bây giờ còn có cái thể loại đó nữa à?
- Thật khó tin nhưng điều đó là sự thật.
- Ha ha. Buồn cười. Bố nói xem, tự dưng đang yên đang lành, bố bắt con về đây gấp rồi bảo với con rằng con chính là đứa cháu đời thứ 14 của dòng họ Matuso và cũng đồng nghĩa với việc, con, Nhã Trúc Hy chính là công chúa của Geut, một đất nước ít ai biết đến trên thế giới. Vậy ra bố là chủ nhân của đất nước này ư? Thật khó tin.
- Đúng vậy.
- Cứ cho là bố nói thật đi, nhưng sao bây giờ con mới được biết chuyện đó.
- Là vì bà con không cho bố nói, bà sợ ảnh hưởng đến chuyện học tập của con. Và đến bây giờ, con đã đủ lớn để có thể biết tất cả.
- Bố bảo con là công chúa của Geut kia mà, sao không được hưởng cái điều mà lẽ ra công chúa phải có vậy?
- Cái đó thì..._Trên gương mặt bố Trúc Hy hiện lên một nụ cười, ông khẽ nhìn ra bên ngoài lớp cửa kính quán cafe.
Nhận được ánh nhìn ấy, những thanh niên đứng bên ngoài nhanh chóng xếp hàng nghiêm chỉnh rồi đi vào bên trong, nơi mà bố con Trúc Hy đang ngồi. Thật oai nghiêm.
Trúc Hy nhìn họ khó hiểu: “Các anh...là ai?”
- Lợi ích của một công chúa... chẳng phải là vậy sao?_Bố Trúc Hy nhấm nháp ly cafe đang cầm trên tay.
“Hả? Là thiệt sao?”
Trúc Hy lâng lâng. Nhỏ là một công chúa? Khó tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-to-giu-cau-trong-trai-tim-nhe-co-tich-pha-le/1662772/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.