Nhân duyên của Tạ Miên tốt hơn nhiều so với Lục Phỉ Chi, hắn vừa đi xuống Tàng Thư Các đã có mấy người đứng trong sân chào hỏi hi hi ha ha, cũng thức thời cáo từ trước tầm mắt của Lục Phỉ Chi: “Tạ sư huynh, bọn đệ về luyện công đây.”Lục Phỉ Chi không kéo Tạ Miên đi như mọi ngày, mà đứng tại chỗ nhìn mọi người rời đi.Tạ Miên nhướng mày, tỉ mỉ quan sát y từ trên xuống dưới.Đến tận khi những người đó đi hết, Lục Phỉ Chi lại liếc mắt nhìn bốn phía, xác định không còn ai mới thở dài một cái, sau đó lôi kéo Tạ Miên, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo mà dựa vào người hắn, tự giác ôm eo Tạ Miên, ý bảo: “Đi mau đi mau! Đừng để cho người khác thấy!”May mà nơi này không có nhiều người.Tạ Miên: “…”Hắn nửa kéo nửa ôm, cố gắng không làm cho chân trái bị thương của Lục Phỉ Chi phải dùng sức, vì tránh để người khác nhìn thấy còn chuyên chọn những con đường vắng vẻ, trong lòng thầm cằn nhằn: “Sao ngươi đến được đây?”“Ta dùng phù ẩn thân.”Đáng tiếc một tấm phù chỉ có thể duy trì nửa canh giờ, mà y không thể dùng hai ba lần liên tiếp.
Lục Phỉ Chi đành phải tìm một thời điểm không ai chú ý, “tự nhiên” xuất hiện ở cửa Tàng Thư Các.Tạ Miên đỡ trán: “...!Ai hỏi ngươi cái này! Ta hỏi chân ngươi đang què, sao từ Lưu Quang uyển đến đây được?”Lưu Quang uyển là nơi ở của thành chủ thành Triều Phượng, mẫu thân của Lục Phỉ Chi đã chọn nơi đó để y bế quan.
Lưu Quang uyển cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cho-toi-mot-tam-the-nguoi-tot/1722667/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.