Khúc Ngưng Hề không thể nào chấp nhận những lời nói này.
Chỉ có Thái tử phi mới có tư cách để cử hành hôn lễ với Thái tử.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, bởi vì nó quá xa vời, thân phận của nàng cũng chẳng đủ “cao quý”.
Bùi Ứng Tiêu nói hắn sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì, thế nên, đến tận bây giờ nàng cũng vẫn không biết là mình sẽ có vị trí nào ở Đông Cung.
Chắc cũng không khác suy nghĩ của nàng là bao, nàng mang họ Khúc, nàng phải cố gắng hòa nhập, phải biết an phận.
Thái tử thích nàng nhiều hơn một chút, thì cuộc sống của nàng sẽ lại trôi qua dễ dàng hơn một chút.
Nếu như không thì cứ ngoan ngoãn làm một “người vô hình”, vô hình cho đến già rồi chết đi.
Đây là lần đầu tiên có một nam tử đứng trước mặt và thẳng thắn nói rằng hắn ta muốn cưới nàng, nếu Khúc Ngưng Hề nói là nàng không xúc động một chút nào cả, là không đúng.
Nàng nhìn vào khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Vương Cẩm Ý, lắc đầu nói: “Vương công tử, chuyện của ta và công tử, xem như hữu duyên vô phận, không cần phải cố chấp giữ lấy đâu.”
“Sao lại là “hữu duyên vô phận”?” Dường như Vương Cẩm Ý như không bằng lòng với lý do thoái thác này.
Nhưng Khúc Ngưng Hề lại không muốn giải thích gì nhiều.
Nàng không hy vọng rằng sẽ có người chống lại Bùi Ứng Tiêu vì nàng, bởi vì, cơ bản là bọn họ không hề biết rằng, Thái tử đâu chỉ có mỗi bộ mặt quân tử như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714145/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.