Khúc Ngưng Hề ngẩn người ra, “mắt chạm mắt” với Bùi Ứng Tiêu.
Đôi mắt kia hẹp dài u tối, đen thẳm như bầu trời đêm, so với những vì sao thì còn sâu thẳm và có tính mê hoặc lòng người hơn nhiều.
Hắn cười khẽ, một tay xoa nốt ruồi lệ ở khóe mắt mình: “Rắn lớn gì thế?”
Khuôn mặt Khúc Ngưng Hề ửng hồng, nàng có cảm giác như thể là có một ngọn lửa đang thiêu đốt mông của mình, nàng không thể ngồi yên được, nhưng cũng không dám hành động một cách thiếu suy nghĩ.
Nàng dời mắt đi, giờ đây, chỉ nói chuyện thôi mà nàng cũng đã bắt đầu nói lắp: “Điện… điện hạ, ngài nhanh xuất phát đi…”
Trong đầu nàng lúc bấy giờ chỉ toàn là hình ảnh cây gậy đen nổi bần bật giữa các trang sách.
Tâm trạng Khúc Ngưng Hề vô cùng phức tạp, nàng vừa ngạc nhiên tò mò, rồi lại vừa muốn cảm thán trong âm thầm nữa.
Trông Thái tử điện hạ có vẻ “tiên tư ngọc cốt”, nhưng hoá ra hắn cũng “cất giữ” một cây gậy xấu xí như thế trong người… Từ đó có thể thấy là trời cao rất công bằng, đối xử với vạn vật chúng sinh bình đẳng vô cùng.
Nhưng ít nhiều gì thì nàng cũng có chút băn khoăn. Rốt cuộc là ban đầu hắn đã giấu nó ở đâu thế nhỉ? Và hắn đã lấy nó ra từ bao giờ?
Chắc là cũng giống hệt như thứ đồ kia trong sách… xuất hiện đột ngột, chẳng thèm báo trước cho ai hay.
“Suỵt…” Bùi Ứng Tiêu nghiêng đầu, hắn nhẹ nhàng cọ chóp mũi mình vào cổ nàng và nói: “Nàng yên lặng chờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714164/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.