Trở lại Hầu phủ, những người còn lại trong gia đình vẫn chưa trở về, chỉ có hai bà cháu dùng cơm cùng nhau.
Xung quanh không có ai, Hồ lão phu nhân kể lại tình hình hiện giờ của Hoàng hậu.
“Gầy đi rất nhiều, hai mắt vô hồn, trông có vẻ đần độn…”
Bà nhịn không được, suýt chút nữa đã rơi lệ.
Mặc dù về sau bà có hơi bất mãn với cách làm của Hoàng hậu, nhưng dù sao thì đó cũng là khuê nữ của bà mà… sống trong vinh quang bao nhiêu năm nay, bỗng chốc suy tàn như thế, sao mà nó có thể chịu đựng được?
Khúc Ngưng Hề có phần thổn thức, nhưng nàng không hề đồng cảm.
Tất cả đều do chính bà ta tự lựa chọn, chỉ là bây giờ những lựa chọn ấy không đưa bà ta tới thành công, nên nhìn bà ta có vẻ đáng thương là phải.
Nếu Bùi Tĩnh Lễ thành công bức vua thoái vị thì sao? Đến lúc đó, ai mới là người khóc, ai mới là người đáng thương đây?
Nàng hỏi: “Vì sao cô mẫu không đi?”
Nếu bà ta ở lại trong cung, dù không chết thì cũng sẽ bị tống vào lãnh cung.
Dù bà ta có không bị đối xử hà khắc ở lãnh cung đi chăng nữa… thì đối với một người làm mẹ mà nói, việc phải sống một cuộc sống mà con cái không thể ở bên cạnh mình, sẽ vô cùng khó khăn.
“Nó không chịu đi, muốn ở lại xin bệ hạ rủ lòng thương xót.”
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cuối cùng thì bấy giờ Hồ lão phu nhân cũng không thể nhịn thêm được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714179/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.