Hai chân của Khúc Ngưng Hề run rẩy, dáng vẻ mảnh mai yếu đuối khiến Bùi Ứng Tiêu thấy mà không đành lòng.
Dù lòng hắn xót nàng thật, nhưng cơ thể của hắn lại không như vậy.
Bàn tay to lớn của hắn nâng trọn thân hình của cái người đang lảo đảo lên, rồi lại ôm nàng để nàng ngồi vào lòng mình, ngón trỏ thon dài vuốt v3 đầu gối trơn bóng của nàng.
Hắn khẽ hỏi: “Đỏ hết cả rồi, đau không?”
Khúc Ngưng Hề bất ngờ bị ôm ngồi xuống như thế, cả người không ngừng run rẩy.
Nàng ngửa người ra sau, chiếc cổ thiên nga thon dài cong cong, vòng eo cũng cong lên theo, thành một đường cong mềm mại.
Nếu không nhờ có có bàn tay của Bùi Ứng Tiêu đỡ lấy, chắc chắn nàng sẽ ngã về phía sau.
Đôi mắt đen láy của nàng đã tràn ngập hơi nước từ lâu, nàng cắn môi dưới, vẻ mặt oán trách.
Lúc này đây, chẳng phải là vẫn còn có một nơi khác có tình hình… còn tệ hơn cả đầu gối hay sao?
Mà đây… đây là nơi nàng có thể ngồi được hay sao?
Khúc Ngưng Hề cố gắng hít thở, nhưng người này lại vô cùng đáng ghét, tay này thì giữ chặt lấy eo nàng, còn tay kia thì “giả mù pha mưa” [*] xoa bóp đầu gối của nàng, còn hỏi nàng có đau hay không.
[*] Giả mù pha mưa nghĩa đen là mượn khí mù mờ như hơi sương mà xen hạt mưa, nghĩa chuyển là mượn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714205/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.