“Vãn Du nào dám nói những lời như thế với điện hạ…”
“Nàng đã nói trước mặt cô rằng lỗ tai của cô không tốt.” Bùi Ứng Tiêu cười nhạt lặp lại.
“Ta…” Khúc Ngưng Hề phát hiện mình càng nói chỉ càng thêm sai, bèn dứt khoát ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Đằng Mẫn bên cạnh cũng không nói gì, chỉ bưng bộ trà đã uống một nửa trên bàn lên, lặng lẽ cáo lui.
Một lát sau, một tiểu nha hoàn bưng nước đến, nhưng nàng ấy không hề bước vào.
Khúc Ngưng Hề xắn tay áo lên, vắt khăn ướt lau mặt cho Bùi Ứng Tiêu.
Hắn ngồi xuống, lặng lẽ để nàng lau.
Lau mặt rồi lại lau tay, đây là lần đầu tiên Khúc Ngưng Hề hầu hạ hắn, tuy không thành thục cho lắm, nhưng cũng không đến mức vụng về, khuôn mặt nhỏ nhắn trông vô cùng nghiêm túc.
Lúc lấy phát quan bạch ngọc trên đỉnh đầu Bùi Ứng Tiêu xuống, nàng vô ý làm tóc của hắn bị mắc vào.
Khúc Ngưng Hề ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu lên tiếng giải thích cho mình: “Làm nhiều lần sẽ quen thôi, mong điện hạ thứ lỗi…”
Hắn nghe nhưng không mấy để ý, chỉ cúi đầu nói: “Đừng quên cách cởi đai lưng của cô như thế nào là được.”
Những lời này nghe vừa khẽ vừa trầm thấp, như là lời thì thầm vậy.
Hai tai Khúc Ngưng Hề tê dại, nhưng nàng lại vờ như không nghe thấy, chỉ tiếp tục cầm lược gỗ lên để chải tóc cho hắn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714209/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.