Khúc Ngưng Hề cùng Bùi Ứng Tiêu tiến vào tịnh thất, nàng chẳng khác nào “dê vào miệng sói” cả.
Hai người ở bên trong “lăn qua lăn lại” chừng một canh giờ, may mà mùa hè nóng bức, nên dù làm gì lâu cũng không sợ nhiễm phong hàn.
Bên trong bừa bộn, lúc Khúc Ngưng Hề đi ra, chân nàng cũng không chạm đất… vì nàng đã được Bùi Ứng Tiêu ôm ra.
Vừa tắm rửa xong, đáng lẽ toàn thân nên sạch sẽ, cả người nhẹ nhàng khoan khoái mới đúng, nhưng mà…
Khúc Ngưng Hề đã đánh giá thấp sự hung hãn của người này, nhất là khi người này đã nhẫn nại kiềm chế nhiều ngày.
Mái tóc dài hơi hơi ẩm của nàng được vén lên thật cao, chỉ có một vào sợi rủ xuống, đong đưa trên tấm lưng trắng như ngọc.
Bùi Ứng Tiêu ôm nàng, lòng bàn tay hắn rộng lớn nóng bỏng, lướt đến nơi nào cũng khiến cho nơi đó nhuộm lên một màu phớt hồng.
Hai mắt Khúc Ngưng Hề trống rỗng, đáy mắt mơ hồ ngấn lệ, bắp chân vô lực rủ xuống.
Hắn tiến lên thêm một bước, nàng lại lắc lư thêm một lần.
Nàng cắn vào bả vai hắn, cảm giác như cả thân thể mình đang bị người ta chậm rãi đóng đinh…
Bùi Ứng Tiêu chỉ làm một lần trong tịnh thất, nhưng sau khi rửa mặt chải đầu cho nàng, hắn lại nảy ra một ý nghĩ nữa trong đầu.
Nàng mới được “vớt” ra khỏi nước thôi mà đã bị quấn lấy tiếp rồi.
Viện Khuynh Vân của Liêu phủ kém xa tẩm điện của Đông Cung, tịnh thất nối liền với phòng ngủ chính, sau khi đẩy cửa nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714210/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.