Có rất nhiều chuyện đã mơ hồ nằm lại trong quá khứ.
Có những thứ mà nếu chính mắt ta nhìn thấy, còn thấy rất rõ ràng, lòng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Trong lần đầu tiên Khúc Ngưng Hề vô tình nhìn thấy con “rắn lớn” kia, nàng đã hoảng sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Trong đó, có phần là vì căng thẳng, cũng có phần là vì cả ngày hôm đó nàng mệt mỏi rã rời như con rối gỗ, kiệt sức đến mức mất cả hồn lẫn vía.
Còn lần này, đương nhiên là Khúc Ngưng Hề sẽ không để bản thân mình rơi vào tình cảnh mất mặt như thế nữa rồi.
Dù sao thì chuyện này cũng chỉ đến chừng đó mà thôi, có gì đâu mà nàng phải sợ.
Có lẽ vì muốn chứng minh bản thân, nên nàng vẫn không hề ngăn cản hành động này của Lục Huấn Đình.
Người này rất thích ép buộc nàng, bắt nàng phải nhìn thẳng vào d*c vọng “trỗi dậy mạnh mẽ” của hắn, còn không cho nàng làm “con ốc sên” rụt đầu vào trong vỏ của mình nữa chứ.
Lần này Khúc Ngưng Hề đã làm theo những gì mà hắn mong muốn, nàng mở to đôi mắt mờ mịt của mình ra mà nhìn thẳng vào kính lưu ly, cũng thấy rõ được hết mọi chuyện họ làm.
Sau đó, nàng lại bật khóc, cả người nóng rực lên, hoàn toàn tan chảy trong vòng tay của Lục Huấn Đình.
Nàng thề, dù có chuẩn bị tâm lý kỹ càng đến đâu, thì nàng cũng không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này!
Lục Huấn Đình cúi đầu nhìn nàng, tiểu cô nương trong tay hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714216/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.