Khi Khúc Ngưng Hề tỉnh dậy, cả người nàng đã khô ráo, được quấn chặt trong ổ chăn ấm áp.
Mái tóc đen buông xõa, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần như ngọc, mịn màng như trứng gà vừa bóc vỏ.
Đôi mắt đen láy long lanh, trong veo đến mức tưởng như có thể thấy đáy.
Nhìn thoáng qua vừa có vẻ đáng yêu, vừa có vẻ ngây ngô.
Không biết là Lục Huấn Đình đã tìm được một bộ y phục của nữ tử từ đâu, bấy giờ hắn đưa cho nàng và nói: “Mặc vào đi.”
Khúc Ngưng Hề ngoan ngoãn nhận lấy, rồi trùm qua đầu, tròng vào vai.
Nàng vẫn chưa quen với bàn tay mới của mình, dù đã thấy nhiều người mặc đủ kiểu y phục, nhưng khi đến lượt mình thì nàng lại luống cuống, không biết phải bắt đầu từ đâu.
… Nàng phải mặc bộ y phục này như thế nào đây?
Lục Huấn Đình không quay đầu lại, nhưng hắn cứ như là đã mọc thêm mắt ở sau lưng vậy, vì dường như hắn đã nghe và thấy hết được mọi sự vụng về của nàng.
“Xem ra cần phải kiếm cho ngươi một tỳ nữ rồi.” Hắn nói.
“Chít?”
“Còn phải tìm một phu tử đến dạy ngươi nói chuyện nữa…” Hắn bổ sung thêm một câu.
“…” Vậy là hắn đang ghét bỏ nàng chỉ vì nàng không biết nói à? Khúc Ngưng Hề lén lè lưỡi, khẽ vươn tay lên mà nhẹ nhàng xoa xoa má mình, nàng vẫn chưa quen với hình dáng mới.
Dù đã khoác bộ y phục lên người rồi, nhưng trông vẫn lộn xộn vô cùng, chỉ miễn cưỡng che lấp được nửa người, trông rất lôi thôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714242/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.