Phù Mị không thể nán lại phủ thành chủ quá lâu, vì Lâm Trọng Bình đã cứng rắn hạ lệnh “đuổi khách”.
Lão quản gia này là người có tính tình rất tốt, nhưng thật sự là ông không thể tha thứ cho một kẻ thất lễ như thế này được, nàng ta hùng hổ đến đây chỉ để dọa dẫm một vật cưng trong phủ thôi sao?
Năm đó Phù Mị từng giúp thành chủ một việc lớn, nên mới có giao tình với phủ thành chủ.
Nhưng, dù giao tình có sâu đến đâu đi chăng nữa, thì thành chủ vẫn luôn vô tình, chẳng có tình cảm gì với nàng ta cả. Chuyện tình cảm ấy mà, người ta đã không thích rồi thì có muốn ép cũng chẳng thể ép được.
Lâm Trọng Bình lắc đầu nói: “Mấy chục năm rồi nàng ta không xuất hiện, hóa ra là vẫn luôn theo dõi từng động tĩnh của đại nhân, nay nghe ngóng được chút tin tức là lại chạy đến đây ngay.”
Chắc chắn là vì nàng ta đã hay tin vật cưng của Lục Huấn Đình đã lớn, và cả tin tức phủ thanh chủ tuyển tỳ nữ.
Có không biết bao nhiêu người tìm đủ mọi cách để được vào phủ thành chủ, nhưng lại chẳng tìm được cơ hội nào, hoặc cũng có thể là do nhiều nguyên nhân khác nữa, nên họ chỉ đành đứng trong bóng tối để chờ thời cơ thích hợp.
Từ trước đến nay Lục Huấn Đình vẫn luôn một thân một mình, thế mà bây giờ hắn lại tìm một tỳ nữ. Mà, trong mắt những kẻ có ý đồ bất chính, việc này rất khác thường.
Khúc Ngưng Hề chẳng hề để ý đến mấy lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-dong-cung-tieu-hoa-mieu/2714285/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.