Trang Vinh Qua hầm hừ, xoa xoa lòng bàn tay, ông nội, ông đừng khách khí, khử chết hắn đi!
Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người bỗng dâng đầy cảm giác bất an.
Thái độ của Trang gia kiên quyết như vậy, Đình Kiêu thật sự có cách thuyết phục được lão thủ trưởng sao?
Lỡ thất bại thì sao...
Tiểu Bảo phải làm thế nào bây giờ...
Phía cuối hành lang.
Mặt Trang Tông Nhân sắc lạnh như sương: "Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi. Nhưng tôi phải nói rõ trước, bất luận cậu có nói gì thì hôm nay tôi cũng nhất định phải đưa con bé đi. Chính vì sự do dự của mình mà tôi đã mắc sai lầm một lần, tôi tuyệt đối không thể để con bé lại bị tổn thương thêm lần nữa. Vừa rồi tuy Vinh Quang nó nói có hơi thô thiển nhưng không phải không có lí, con bé không cần các người bù đắp cái gì hết, càng không cần sự hổ thẹn vô nghĩa của các người, cậu với con mình có thể bắt đầu lại từ đầu, còn cháu tôi..."
Lục Đình Kiêu: "Tiểu Bảo là con ruột của cháu và Ninh Tịch."
Lời còn lại của Trang Tông Nhận bị nghẹn ở cuống họng, ông kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn chàng trai trẻ trước mắt: "Cậu... cậu vừa mới nói gì?"
"Tiểu Bảo là đứa bé do cháu và Ninh Tịch sinh ra." Lục Đình Kiêu lặp lại một lần nữa.
Dù là một người đã trải qua bao sóng to gió lớn của cuộc đời nhưng vào lúc này Trang Tông Nhân vẫn thừ người ra một lúc lâu mãi mới phản ứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336624/chuong-1734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.