"Khụ khụ…"
Bị Giang Hành Chu quạt cho một câu, nhà sản xuất và biên kịch liền im thin thít không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhưng mà, bọn họ thật sự cảm thấy Tưởng Tâm Di thể hiện đã rất tròn vai thật mà, thế mà còn không đủ, rốt cuộc ông ta còn muốn như thế nào đây?
Ngay đến cả người viết kịch bản - biên kịch cũng rất hài lòng với sự thể hiện của Tưởng Tâm Di…
Tống Lâm thản nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, từ đầu đến cuối đều không nói lấy một câu, chỉ có mình cô hiểu, lần thử vai lần này thực chất chỉ thử một trong số họ mà thôi.
Đạo diễn Giang muốn xác định lại một lần nữa, diễn xuất của người đó có phải chỉ như vậy hay không mà thôi.
Thứ mà cô ta có thể nhìn ra, sao Giang Hành Chu lại không thể nhìn ra chứ?
Ông chẳng thể nào mà không phát hiện ra lần trước Ninh Tịch đã không phát huy được hoàn toàn trình độ của mình.
Nhưng mà, Giang Hành Chu là một kẻ công chính nghiêm mình, có kỹ thuật diễn rất quan trọng nhưng vứt bỏ hết tất cả các yếu tố quấy nhiễu để phát huy toàn bộ thực lực của mình, cũng là một yếu tố rất quan trọng của diễn viên. Bằng không, chỉ có mỗi kỹ thuật diễn cũng vô dụng.
Cho nên, lúc đó cho dù Giang Hành Chu có nhìn ra nhưng lại cũng không có nói gì.
Mãi cho đến sau này, khi Tưởng Tâm Di thể hiện không đạt được hiệu quả mà ông ta mong muốn, cô mới giả vờ như vô tình nhắc mấy câu trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336729/chuong-1629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.