Rốt cuộc là anh hi vọng phải hay không phải?
Lục Đình Kiêu hơi run lên, nhưng vẫn không mở miệng.
Nếu anh biết đáp án câu hỏi này, tinh thần cũng sẽ không bất an như vậy.
Lục Cảnh Lễ gãi đầu cũng tự cảm thấy vấn đề này nan giải thật: "Haiz, em tới bệnh viện đây, mọi thứ cứ đợi có kết quả đã rồi nói sau vậy, giờ có nghĩ cũng toàn chỉ tự làm khó mình thôi!"
...
Tại Đào Hoa Ổ.
Hôm nay Ninh Tịch không có cảnh quay, nên cô có thể nghỉ ở nhà.
Trong vườn hòa đào rụng đầy sân, xen lẫn là mùi dược thảo thơm mát.
Annie vui sướng mang thảo dược ra phơi nắng, Ninh Tịch và Ninh Thiên Tâm ngồi uống trà ăn điểm tâm dưới giàn hoa.
"Nhân qua viện trúc cùng sư chuyện trò. Kiếp phù sinh cũng được nhàn nửa ngày... Cuộc sống thế này thật là thích quá đi..."
Thấy Ninh Tịch trưng ra vẻ mặt hưởng thụ, tâm trạng Ninh Thiên Tâm cũng theo đó mà tốt hơn.
Thật ra, từ sau khi ra viện chuyển về đây, tâm tình của cô vẫn rất tốt, yên bình tĩnh lặng chưa từng thấy.
Vì cô không cần phải lo được lo mất, cũng không cần lo lắng bị ai dắt mũi hay khống chế nữa cả.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Ninh Thiên Tâm.
"Alo?" Ninh Thiên Tâm thu lại nét mặt ôn hòa, lạnh lùng nghe máy.
"Thiên Tâm à, con có ở nhà không? Ba tới tìm con nhé? Ba có chuyện này rất quan trọng muốn bàn với con!"
"Con không có nhà, hiện tại đang ở chỗ Tiểu Tịch, ba có chuyện gì?"
Giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336920/chuong-1438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.