"Cám ơn." Lục Đình Kiêu nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Ninh Tịch nghệt mặt ra chẳng hiểu gì: "Hả? cám ơn cái gì?"
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, sắc mặt Lục Đình Kiêu đen xì, anh cắn răng nói: "Cám ơn em đã nói mấy chuyện này, mà không phải là nói lời chia tay với anh! cảm ơn em... đẵ tha mạng!"
Khụ... tha mạng!!!
Ninh Tịch nghe xong thì sửng sốt: "Ô... thật ra thì vừa nãy em đã muốn hỏi, tại sao... anh lại nghĩ rằng em muốn chia tay với anh? cái ý này của anh cũng ngu quá... ấy!"
Thấy sắc mặt Lục Đình Kiêu không ổn, Ninh Tịch lập tức vòng vo nói: "Khụ khụ... ý em là, sao em có thể ngu thê chứ, tự dưng đi chia tay một người tốt như anh..."
Lục Đình Kiêu đen mặt nhéo mi tâm một cái, thật ra thì chính anh cũng cảm thấy mình ngu lắm, tự dưng bị Lục Cảnh Lễ kéo xuống hố.
Cho tới bây giờ Ninh Tịch mới hiểu tại sao thái độ lúc trước của Lục Đình Kiêu lại kì lạ như vậy, nhìn cô như thể đang nhìn một thằng bội tình bạc nghĩa, chỉ hận không thể nhào đến bóp chết cô. Đồng thời trong mắt anh cũng ẩn chưa nỗi sợ hãi và khẩn trương như thể đang sợ sẽ mất đi tất cả mọi thứ...
Anh thật sự sợ cô sẽ chia tay với anh sao?
Ninh Tịch nhớ lại thái độ gần đây của mình đối với Lục Đình Kiêu, không chỉ ưu tư bất thường mà còn liên tục trốn tránh anh, hết lần này tới lần khác đều nói có chuyện muốn nói rõ với anh...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/336982/chuong-1376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.