Annie nhìn Ninh Tịch dúi đồ vào tay mình, dường như cô bé có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chắc là cảm thấy có nói cũng không thay đổi được gì nên cuối cùng cũng chỉ nói: "Được rồi! Anh Tịch! Em sẽ giúp anh để vào phòng…"
"Cám ơn em."
...
Tòa biệt thự u ám ở ngoại ô.
Annie theo lời dặn dò của Ninh Tịch, vừa về liền lập tức lặng lẽ đẩy cửa phòng của lão Đại.
Lúc này chắc là lão Đại vẫn chưa về…
Trong phòng im phăng phăng, không có lấy một ánh đèn, Annie khẽ tay khẽ chân mò mẫn đến chỗ ngăn tủ, muốn lén bỏ món đồ Ninh Tịch đưa vào trong ngăn tủ…
Kết quả là vừa mới kéo ra, ngọn đèn bên tường đã bật sáng, một giọng nói vang lên: "Mồi Câu Cá, tìm cái gì?"
"Aaaa!!!" Annie giật mình nhảy dựng lên, nhìn thấy người đàn ông đang nghiêng người dựa trên giường thì mặt mày cô bé trắng bệch ra luôn: "Không có không có! Em không tìm gì cả! Em không có trộm đồ! Em chỉ… chỉ…"
"Tay." Giọng nói của Vân Thâm lạnh lẽo vô cùng.
Annie không còn cách nào khác, để tỏ lòng trong sạch, đành phải lôi viên kim cương và vương miện trong túi ra.
Trông thấy hai món đồ này, Vân Thâm liền hiểu ra, không khí xung quanh lập tức hạ xuống vài độ: "Tay kia."
Annie ngậm ngùi để túi bánh quy với những hình dáng đáng yêu trong tay lên trên giường.
"Tay phải để lại, tay trái vứt đi."
Ý là bảo cô để bánh quy lại, còn lại thì vứt hết?
"Nhưng… nhưng mà… Bánh quy này là anh Tịch tặng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choc-tuc-vo-yeu-mua-mot-tang-mot/337183/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.