Nắng ban mai màu vàng , nhẹ nhàng chiếu vào tòa biệt thự cao cấp, xuyên thấu qua rèm cửa không kéo lên rũ xuống sát đất, chiếu xuống tới Mộ Tư Dạ trên ghế sa lon , hắn mặc quần áo mà ngủ, trên mặt tràn đầy sự mệt mỏi.
Đột nhiên, điện thoại di động truyền tới một hồi tiếng chuông xa lạ, đem Mộ Tư Dạ từ trong giấc mộng thức tỉnh, hắn vừa nhìn, là điện thọai của Tô Tô , kích động lấy tới xem, quả nhiên là “Nguyệt Nguyệt” điện tới!
“Tô Tô, cậu không phải nói không mang điện thoại di động sao? Thế nào lại hơn nửa đêm đánh cho tớ mấy trăm cụôc điện thoại? Chỗ của cậu có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?” Lô Nguyệt Nguyệt bị tràn ngập những cuộc gọi nhỡ làm cho hỏang sợ. Cho là Tô Tô đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp gọi lại một cuộc điện thoại.
“Alô, xin chào, tôi là Mộ Tư Dạ.”
“Cái gì? Anh là. . . . . . Mộ Tư Dạ?” Lô Nguyệt Nguyệt biết Mộ Tư Dạ, bởi vì Tô Tô không chỉ một lần ở trước mặt cô nói, Mộ Tư Dạ như vậy, Mộ Tư Dạ như vậy. . . . . .
“Mời nói cho tôi biết, Tô Tô ở nơi nào!” Thanh âm Mộ Tư Dạ dẫn theo một tia vô cùng lo lắng.
Lô Nguyệt Nguyệt nhớ tới tối hôm qua Tô Tô khóc đến thương tâm muốn chết, dáng vẻ chật vật, biết Tô Tô nhiều năm như vậy, cô còn chưa từng thấy qua, vì hạnh phúc của Tô Tô , Lô Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nói câu: “Chúng ta gặp mặt đi!” Cô nhất định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/choi-dua-em-toi-nghien/417451/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.