Từ khi bị bắt, hai anh em Cao Đại Hải bị giam ở hai phòng khác nhau, đến giờ vẫn chưa gặp lại nhau.
Còn con gái của hắn – Cao Mỹ Mỹ – thì không rõ có trốn ra nước ngoài thành công hay không.
Càng nghĩ, lòng Cao Đại Hải càng hoang mang, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, theo cảnh sát áp giải trở về phòng giam.
Trong khi đó, Lục Thừa Uyên và Trì Húc ở lại phòng thẩm vấn, chờ thêm năm phút.
Cao Hồng Lâm được áp giải vào.
Vừa vào cửa, hắn thấy Lục Thừa Uyên thì kích động dữ dội, muốn lao đến tấn công anh nhưng lập tức bị hai cảnh sát đè xuống.
Trì Húc khoanh tay trước ngực, lạnh giọng:
“Ồ, dữ dằn phết nhỉ, Cao Hồng Lâm? Không nhìn xem đây là đâu, mà còn dám manh động? Tính hành hung cảnh sát à?”
“Muốn tội chồng thêm tội cho đủ bộ đúng không?”
Cao Hồng Lâm ôm một bụng thù hận ngồi xuống, trừng mắt nhìn Lục Thừa Uyên.
Như một con chuột bị mèo dồn vào góc tường, phẫn nộ nhưng bất lực.
Lục Thừa Uyên vẫn ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nhìn hắn, khí thế uy nghiêm không cần phải lớn tiếng.
Cao Hồng Lâm nghiến răng hỏi:
“Rốt cuộc mày là ai?”
Trì Húc đáp:
“Đây là đội trưởng hình sự của Phân cục Nam Thành – Lục Thừa Uyên. Nhớ kỹ tên anh ấy.”
Cao Hồng Lâm nghe xong, lập tức dịu lại một nửa.
Hắn cười gượng, lầm bầm:
“Cảnh sát các người nhàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2978933/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.