Rời khỏi trại tạm giam, Trì Húc đi cùng Lục Thừa Uyên trở lại chiếc xe mà hai người đã lái đến.
Lục Thừa Uyên ngồi ở ghế phụ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giữa hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, không nói một lời.
Trì Húc chưa vội khởi động xe, mà nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thừa Uyên.
Do dự vài giây, cậu mở lời:
“Có cần để Liêu Kiệt đến thẩm vấn không? Dùng chiến thuật tâm lý, bắt đầu từ Cao Hồng Lâm.”
Lục Thừa Uyên đổi hơi, giọng trầm thấp đáp:
“Chưa cần vội. Hai người bọn họ sốt ruột hơn chúng ta, cách vài hôm lại cho người đến hỏi cung là được. Mấu chốt là phải moi ra kẻ đứng sau chỉ đạo bọn họ.”
Ánh mắt Trì Húc sắc bén:
“Cậu có nghi ngờ ai là kẻ đứng sau chỉ đạo không?”
Lục Thừa Uyên giơ tay phải chống lên cửa kính xe, tay nâng cằm trầm tư, lẩm bẩm:
“Lúc đó tôi mới năm tuổi, ấn tượng của tôi về ba là một người rất hòa nhã, chưa từng gây thù với ai.”
Trì Húc:
“Hay là hỏi thử mẹ cậu xem?”
Lục Thừa Uyên nghe vậy, giọng lạnh đi vài phần:
“Bà ấy đang ở nước ngoài, không thích bị làm phiền. Đến trụ sở Tập đoàn Đức Khang đi, tìm ông nội tôi trò chuyện.”
Trì Húc không nói gì thêm, khởi động xe.
Cậu biết quan hệ giữa Lục Thừa Uyên và mẹ anh không tốt, nhưng không rõ nguyên nhân là gì.
Một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2978934/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.