Trì Húc im lặng.
Lục Thừa Uyên liếc nhìn anh ta: “Chịu thua rồi à?”
Trì Húc hít sâu một hơi: “Cậu cũng nói rồi, Lăng Hạo Nhiên đối xử với cô ấy tốt hơn, tôi còn nói được gì nữa.”
Lục Thừa Uyên nhíu mày, lẩm bẩm: “Cậu đúng là hết thuốc chữa. Tôi cá là sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận.”
Trì Húc không đáp, Lục Thừa Uyên cũng chẳng buồn khuyên thêm, chuyên tâm lái xe.
Hai người không quay về cục mà lái thẳng tới trại tạm giam ở ngoại ô.
Một tiếng sau, họ đến nơi.
Từ xa đã thấy một chiếc xe thể thao đậu ngay trước cổng trại, nổi bật không thể lẫn vào đâu.
Lục Thừa Uyên lùi xe vào chỗ đỗ, mở cửa xuống xe, tiến đến gõ vào cửa kính xe thể thao kia.
Người trong xe mở cửa, vừa bước xuống vừa cười: “Tới rồi à? Đây, chiếc đồng hồ này là quà tặng cho vợ cậu.”
Tần Lãng đưa chiếc hộp trong tay cho Lục Thừa Uyên.
Lục Thừa Uyên nhận lấy, mở ra xem – một chiếc đồng hồ tinh xảo, thiết kế đơn giản mà thanh lịch.
Anh đóng nắp hộp, liếc nhìn chiếc đồng hồ loè loẹt trên cổ tay trái của Tần Lãng: “Phô trương quá, nhưng lại hợp với cậu.”
Tần Lãng nhìn đồng hồ mình đeo rồi cười hề hề: “Tôi thích cái đẹp phô trương này đấy. Thế nào? Vợ cậu có thích chiếc kia không? Không thích thì đổi cái khác.”
“Để tối về cho cô ấy xem đã rồi tính.” Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2978969/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.