Ở một bên khác, Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên vừa trở về phòng khách sạn. Khi cùng nhau tắm rửa, cả hai không kìm được cảm xúc, đã có một màn âu yếm ngắn trong phòng tắm.
Nhưng vì điều kiện không tiện, họ lại trở về giường, thêm một trận mặn nồng mới cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, cả hai lại đi tắm rửa qua một lần nữa. Khi nằm xuống giường thì trời đã về khuya.
Lúc này, cả hai đều đã kiệt sức, Lạc Ninh gần như vừa chạm gối là chìm vào giấc ngủ.
Lục Thừa Uyên cũng đang mơ màng chuẩn bị ngủ, thì điện thoại trên tủ đầu giường bỗng vang lên một tiếng.
Anh khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên xem.
Là tin nhắn từ Tần Lãng.
Tần Lãng: Tiêu rồi, tôi gây chuyện rồi.
Lục Thừa Uyên: ???
Tần Lãng: Cậu có thể qua phòng tôi một chuyến được không?
Lục Thừa Uyên liếc nhìn Lạc Ninh đang ngủ say, rồi đứng dậy mặc quần áo, đi sang phòng bên cạnh nhấn chuông.
Rất nhanh, Tần Lãng ra mở cửa.
Anh ta mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm.
Lục Thừa Uyên liếc một cái đã thấy vết hôn và vết cào trên cổ Tần Lãng, kết hợp với tin nhắn kia, anh lập tức hiểu chuyện.
Tần Lãng mời Lục Thừa Uyên vào phòng ngồi, rồi thật thà kể lại mọi chuyện.
Cuối cùng, anh ta hỏi: “Chuyện này không thể trách tôi được đúng không? Là cô ấy chủ động mà, tôi là nạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2978991/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.