Khi Lạc Ninh và Diệp Tử đến trước cửa Phân cục Nam Thành, vừa đúng lúc nhìn thấy Lạc Bắc Dương bước xuống từ chiếc taxi.
“Chú hai!” – Lạc Ninh vội vàng gọi.
“Ninh Ninh… Diệp Tử cũng đến rồi à.”
“Chú hai!” – Diệp Tử cũng lên tiếng chào.
Lạc Bắc Dương gật đầu, xoay người bước nhanh về phía cổng lớn, ai ngờ bước hụt một cái, ngã nhào xuống bậc thềm.
Lạc Ninh vội chạy đến đỡ ông dậy:
“Chú hai, đừng vội, có cháu ở đây mà.”
Vô tình liếc qua, cô thấy trên đầu ông đã điểm nhiều sợi tóc bạc, sắc mặt cũng tái nhợt, môi thâm lại.
Lạc Bắc Dương cười gượng:
“Ngại quá, Ninh Ninh, lại để cháu phải lo rồi.”
Lạc Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, dìu ông bước lên bậc thềm, rồi mới buông tay.
Ba người hỏi thăm bảo vệ rồi đi vào sảnh lớn.
Vừa bước vào trong, Lạc Ninh liền nhìn thấy thân hình cao lớn mạnh mẽ của Lục Thừa Uyên.
Cô vừa định cất tiếng gọi “chồng”, nhưng lời ra đến miệng lại kịp nuốt xuống — những cảnh sát ở đây còn chưa biết thân phận của cô.
Lạc Thần là người phát hiện ra họ đầu tiên.
“Ninh Ninh!” – anh ta hô to đầy hưng phấn.
Thấy cha mình, anh ta lập tức căng thẳng:
“Ba… sao ba cũng tới đây rồi?”
“Còn dám hỏi!” – Lạc Bắc Dương tức giận, sải bước đến gần, giơ tay định đánh cậu con trai.
“Con không thể bớt gây chuyện lại được sao?!”
Cảnh sát Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979010/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.