Lời của Tần Lãng còn chưa dứt, Lục Thừa Uyên đã dứt khoát cúp máy.
Anh lẩm bẩm chửi một câu rồi lập tức tìm số của mẹ mình – Chu Ngọc – và gọi qua.
Chu Ngọc lúc này vừa mới ngồi xuống chuẩn bị chơi bài với mấy chị em thì nghe máy: “Có chuyện gì thế?”
Tần Lãng không giấu nổi sự kích động: “Mẹ! Mẹ sắp được bế cháu rồi! Thanh Chi có thai rồi!”
Chu Ngọc tròn mắt: “Cái gì? Thanh Chi có thai rồi á? Thật không đấy? Đừng có lừa mẹ!”
Tần Lãng: “Con lừa mẹ làm gì? Là vợ của Thừa Uyên – Lạc Ninh – nói với nó, mà Lạc Ninh thì được Thanh Chi nhờ giữ bí mật, Thanh Chi còn đang định bỏ đứa bé nữa cơ.”
Chu Ngọc kích động hơn cả con trai: “Thanh Chi định bỏ à? Sao mà được! Mẹ phải đến bệnh viện gặp con bé ngay!”
Tần Lãng vội ngăn: “Mẹ đừng kích động, bây giờ mà mẹ đến gặp thì chẳng khác nào bán đứng Lạc Ninh rồi còn gì.”
Chu Ngọc sốt ruột: “Giờ là lúc nào rồi mà còn để ý chuyện đó! Sau này mẹ sẽ tự mình xin lỗi con bé!”
Mấy bà chị em ngồi cạnh cũng hùa theo: “Đúng đó, giữ đứa bé quan trọng hơn!”
Tần Lãng: “Mẹ tin con đi, con tự có cách giải quyết. Giờ con phải xử lý ông bố vợ tương lai trước đã.”
“Con gọi cho mẹ là muốn nhờ mẹ tìm người sửa sang lại phòng tân hôn với phòng cho cháu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979095/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.