Giáo sư William nói: “Được rồi, đừng vội, tôi sẽ tiêm ngay bây giờ.”
Vừa nói, ông vừa vén tay áo của Cao Hồng Lâm lên, chậm rãi cầm ống tiêm, đẩy không khí ra ngoài, rồi từ từ tiêm vào tĩnh mạch.
Sau khi tiêm xong, ông rút kim ra, đặt sang một bên, rồi quay về phía camera: “Xong rồi, giờ chỉ cần chờ đợi.”
Kẻ uy h**p hỏi: “Cần bao lâu?”
Giáo sư William: “Khoảng ba mươi giây đến một phút.”
Kẻ uy h**p: “Tại sao lại lâu như vậy? Tiêm thêm lần nữa đi.”
Giáo sư William: “Tiêm bao nhiêu cũng như nhau, đều cần ba mươi giây đến một phút.”
Kẻ uy h**p: “Tốt nhất là đừng gạt tôi, hậu quả anh biết rõ rồi đấy.”
Giáo sư William: “Nếu tôi định lừa anh thì đã không tới đây để tiêm thuốc cho hắn.”
Đúng lúc này, máy theo dõi sinh hiệu bắt đầu phát tín hiệu cảnh báo.
Giáo sư William quay đầu nhìn, tất cả các chỉ số đều tụt dốc.
Rồi dần dần biến thành một đường thẳng.
Ông quay lại nhìn vào camera, nói: “Hắn chết rồi.”
Kẻ uy h**p: “Chắc chắn chứ?”
Giáo sư William chỉ vào màn hình: “Anh tự xem số liệu đi, tôi có thể nói dối, nhưng dữ liệu thì không.”
Kẻ uy h**p im lặng một lúc rồi nói: “Cảm ơn ông, giáo sư, ông giúp tôi một việc lớn đấy. Mong ông giữ kín chuyện này, nếu không, tôi không đảm bảo sẽ giữ lời hứa trước đó đâu.”
Giáo sư William: “Tôi vừa giúp anh g**t ch*t
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979105/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.