Tưởng Điềm Điềm sợ làm Lục Viễn Chinh nổi giận, lập tức buông tay ra, lùi sang một bên đứng yên.
Cô bối rối siết chặt chiếc túi đeo chéo trước ngực.
Ai ngờ giây sau đã nghe thấy giọng Lục Viễn Chinh nhẹ nhàng vang lên: “Về khách sạn đi, anh mệt rồi.”
Tưởng Điềm Điềm nghe vậy liền chạy nhanh đến mở cửa xe hàng ghế sau cho Lục Viễn Chinh.
Chờ anh ngồi vào, cô cũng chui vào, đóng cửa xe lại.
Sau đó cô nghiêng người về phía anh, cẩn thận cài dây an toàn cho anh xong mới ngồi thẳng lại để cài dây cho mình.
Cả quá trình không dám thở mạnh.
Lục Viễn Chinh đều thu hết vẻ cẩn trọng của Tưởng Điềm Điềm vào trong mắt, không hiểu sao lại cảm thấy có chút xót xa.
Nhưng anh vẫn giả vờ lạnh lùng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Từ sân bay về khách sạn chỉ mất bốn mươi phút, giữa chừng Lục Viễn Chinh thật sự ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã đến nơi.
Xuống xe, anh dặn Đào Thước về nghỉ ngơi, không cần lo cho anh nữa.
Sau đó, anh và Tưởng Điềm Điềm cùng trở về phòng suite của anh.
Vừa vào phòng, Tưởng Điềm Điềm đã chủ động bước lên giúp anh cởi áo khoác.
Vừa cởi vừa nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn tắm nước nóng trước khi nghỉ ngơi không? Trong phòng tắm có nước nóng đấy.”
“Ừm.” Lục Viễn Chinh khẽ đáp, sau khi cởi áo vest liền mặc đồ lót đi về phía phòng tắm.
Khi đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979310/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.