Vương Dung nghe xong, quả nhiên nín khóc.
Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, quay lại tìm Lạc Ninh để trút bầu tâm sự.
Lạc Ninh vừa ngồi xuống, cầm bình giữ nhiệt trên bàn rót nước uống.
Diệp Tử ghé sát lại, hạ thấp giọng nói: “Cậu đoán đúng rồi, Vương Dung thật sự bị mắc bệnh dơ bẩn.”
Lạc Ninh lập tức phun cả ngụm nước vừa uống.
Diệp Tử vội vàng rút khăn giấy đưa qua: “Ôi, xin lỗi nha, mau lau đi, không bị sặc chứ?”
Lạc Ninh lau miệng, cảm thán: “Trời ơi, miệng mình linh dữ vậy sao? Hay là đi mua vé số thử xem!”
Diệp Tử cười: “Cô ta muốn mình khám cho, mình thì chẳng muốn dính dáng gì hết, nên bảo cô ta đi tìm mẹ chồng mình, kêu bà đưa tới bệnh viện thành phố khám. Tiện thể để bà phải tốn chút tiền.”
“Nếu mẹ chồng mình không phải bỏ ra ít tiền, thì sẽ không biết xót của đâu. Đây là rắc rối bà ấy gây ra, nên cũng phải tự mình giải quyết.”
Lạc Ninh gật đầu tán thành: “Cũng đúng, tiện thể để mẹ chồng cậu học một bài học, sau này đừng làm người tốt mù quáng nữa.”
Diệp Tử gật đầu: “Chính xác là vậy.”
Sau khi rời khỏi Bệnh viện Đức Khang, Vương Dung cắn răng bắt xe tới tìm Hạ Bình Xuân.
Vừa thấy Vương Dung tìm tới cửa, Hạ Bình Xuân đã có linh cảm chẳng lành.
Nghe xong những lời Vương Dung kể, bà như thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979317/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.