Lạc Bắc Dương vừa định mở miệng nói không cần, liền bị mẹ mình giữ lại.
Lý Hương Cúc mỉm cười nói với Lương Vi Vi: “Vậy thì làm phiền cháu rồi. Cháu nói đúng, bọn ta lớn tuổi rồi, thức đêm đúng là không chịu nổi, nhất là ba của Lạc Thần, ông ấy từng bị bệnh nặng, càng không thể để mệt mỏi.”
Lương Vi Vi gật đầu lia lịa.
Lý Hương Cúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này nhé, sáng mai bọn ta sẽ quay lại thay ca cho cháu nghỉ ngơi.”
Nhưng Lương Vi Vi lại lắc đầu: “Bà ơi, cháu không về đâu. Cháu đã xin nghỉ phép với quản lý rồi, hôm qua ông ấy cũng có mặt ở hiện trường, nên đồng ý cho cháu nghỉ một tuần. Cháu sẽ ở đây chăm sóc Lạc Thần cho đến khi anh ấy xuất viện.”
“Anh ấy bị thương vì cháu, cháu nhất định phải có trách nhiệm. Nếu không, cả đời này cháu cũng không thể thanh thản được.”
“Vậy thì, Lạc Thần nhà bà giao cho cháu nhé.” Lý Hương Cúc gật đầu hài lòng, trong lòng nghĩ: cô bé này cũng còn có lương tâm.
Mọi người cùng rời khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống tầng.
Lúc này Lạc Bắc Dương mới hỏi mẹ: “Mẹ, mình cứ để Lạc Thần lại cho cô ấy trông thế có ổn không?”
Lý Hương Cúc quay đầu hỏi lại: “Con sợ cái gì? Đây là bệnh viện nhà Thừa Uyên, có bao nhiêu y bác sĩ theo dõi rồi. Huống hồ, con trai con là ân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/2979340/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.