Sau khi mẹ tôi bỏ đi, cha tôi giống như trở thành một người khác vậy, cả ngày trầm lặng ít nói.
Có lúc nghe thấy có người bàn tán chuyện trong nhà chúng tôi, tôi thấy ông ấy hung ác liếc nhìn.
Ánh mắt kia giống như kẻ giết người vậy.
Tuy rằng tôi ghét những người kia bàn tán, nhưng tôi càng sợ ánh mắt của cha tôi hơn, tôi cảm thấy một ngày nào đó ông ấy sẽ mất khống chế, xông đến chém chết những người đang bàn tán kia.
Cha tôi khi đó giống thứ gì đây?
Giống như con sói mất đi bạn đời vậy.
Bởi vì sự thay đổi của ông ấy, ông ấy vốn còn có một số bạn bè, dần dần không còn ai nói chuyện với ông ấy nữa, thậm chí có lúc, hàng xóm nhìn thấy ông ấy trở về sẽ theo bản năng mà đóng cửa lại.
Bất luận khi nào tôi nhìn ông ấy, đều là ánh mắt hận đời kia.
Ông ấy càng ngày càng không chỉnh đốn bản thân mình, để tóc dài rồi mới đi cắt, rất ít khi cạo râu, quần áo cũng chỉ mặc những bộ màu đậm.
Ông ấy ngày càng quái gở, nghe nói lãnh đạo công ty lương thực đã tìm ông ấy nói chuyện mấy lần đều vô dụng, vị trí làm việc trước kia của ông ấy bị đổi thành người khác, ông ấy được phân đến trông giữ kho lương thực.
Có người lo lắng ông ấy hạ độc trong kho lương thực, chạy đi phản ánh với lãnh đạo, vị trí của ông ấy rất nhanh lại bị thay đổi, trở thành người quét dọn.
Ông cũng không quan tâm.
Khoảng thời gian đó vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1510785/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.