“Khương Kha, tôi cảnh cáo cô, cô đừng ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người? Đều là khoa tiếng Trung, ngậm máu phun người dùng trong trường hợp này có hợp không?” Tôi lạnh lùng cười gằn, để sách vở lên bàn, sau đó ra ban công rửa mặt.
Không có đèn, tôi chỉ có thể nhờ ánh đèn của vườn trường, tìm ra chậu rửa mặt, lấy thêm ít nước lạnh.
Nước lạnh đổ ra chậu rửa mặt, cát ở xung quanh liền ào xuống đáy chậu.
“Mọi người ai dùng chậu rửa mặt của tôi giặt giày sao?” Tôi hỏi.
Không ai đáp lại, đã có tiếng cười khúc khích.
“Ý gì vậy?” Tôi tiện tay đổ nước trong chậu đi, đặt chậu qua một bên, đưa tay lấy khăn rửa mặt treo bên trên, tay chưa động đến khăn rửa mặt tôi đã thấy một đám vết bẩn trên khăn.
Thì ra không chỉ dùng chậu rửa mặt của tôi giặt giày mà còn lấy khăn mặt của tôi lau giày.
Đám người này, được lắm rồi đấy!
Tôi dùng tay lấy nước lạnh rửa mặt, lại lắc lắc bình nước của tôi, quả nhiên nước sôi cũng hết.
Đó là nước buổi trưa tôi xếp hàng đi lấy.
Tôi dùng ly lấy nước lạnh uống mấy ngụm, đánh răng, lại dùng nước lạnh rửa chân.
Cũng may là mùa hè, nếu là mùa đông, e là tôi thật sự sẽ nổi giận.
Cơ thể tôi, mùa đông đều phải ngâm nóng chân sau đó mới đeo tất đi ngủ, nếu không ngâm nóng chân hoặc không đeo tất thì có thể sẽ thức suốt đêm.
“Tôi biết mọi người đều chưa ngủ, mọi người tốt nhất nên nhớ kỹ, dù là không mở cửa cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1510840/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.