"Mắc mớ gì tới cậu?" Trưởng phòng phản bác: "Cậu đố kỵ à?"
"Tôi đố kỵ cậu ta?" Cô ta cười, khinh miệt nhìn tôi: "Tôi đường đường là hạng nhất, sẽ đố kỵ một người khó khắn lắm mới vào được vòng sau sao?"
Khí thế của trưởng phòng bỗng yếu xìu, thi ca hát quan trọng nhất vẫn là giọng hát, giọng hát của đối phương đúng là nghiền ép tôi.
"Vậy cậu tới làm gì?" Trưởng phòng vẫn không chịu thua.
"Đến xem kẻ phá hoại đó!" Người nọ cười khanh khách nhìn quanh, thấy ánh mắt mọi người đều đang chú ý tới bên này, tâm trạng càng tốt hơn: "Nể tình chúng ta chung trường, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nơi đây không phải hội trường của trường học, tốt nhất hãy thu lại mấy thủ đoạn vặt của cậu! Cậu chưa từng nghe qua câu trèo cao té đau à?"
Tôi nhìn thấy miệng trưởng phòng giật giật, các nam sinh xung quanh như muốn nhào vô đánh lộn.
"Sao nào? Muốn đánh tôi ư?" Cô ta không hề sợ hãi, vẫn hùng hổ khiêu khích: "Nếu mọi người dám động thủ ở chỗ này, sợ là sẽ bị loại bỏ tư cách dự thi ngày mai đó."
Mọi người nhìn tôi, đều cố nhẫn nại, cũng đang chờ tôi tỏ thái độ.
"Tôi ở mức độ nào, tôi đương nhiên biết rõ, cũng biết cậu có mục đích gì." Tôi cười: "Cậu qua đây mượn cớ gây chuyện với tôi trước, lẽ nào chưa từng nghe qua một câu nói sao? Chân trần, không sợ mang giày. "
Sắc mặt của cô ta hơi thay đổi, nụ cười không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Tôi cười lạnh một tiếng, căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1510913/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.