Về đến nhà, phát hiện nước sôi đã được đun sẵn rồi, được rót vào bình giữ nhiệt.
Trong nồi có bánh cảo đã được hấp chín.
“Anh làm lúc nào vậy? Vừa hay em đang đói.” tôi vừa hỏi vừa cầm thìa xúc bánh cảo ra.
“Vài phút trước” Trác tiên sinh nói “Đoán em sắp về đến nhà bèn hấp một nồi bánh cảo.”
“Em múc ra một tô, chúng ta cùng ăn nha?”
“Được.”
Sau đó chúng tôi cho vào bát, hai đầu chạm nhau, cùng nhau ăn.
Bánh cảo là món ăn phổ biến mà nước rất nhanh đông, nhân thịt lợn cải trắng, tôi không cho thêm gia vị, một tay cầm đũa, một tay cầm thìa, hai người ăn chung một cái.
Nói chung là đói quá nên tôi ăn như hổ đói vậy.
“Người thì trông nhã nhặn thế kia mà khi ăn lại vô duyên thế kia cơ chứ” anh ấy cười.
“Anh thì ăn nhã nhặn lắm.” tôi phản kích “Anh nói xem, người nhã nhặn như anh sao lại yêu phải cái con không ý tứ như em chứ?”
“Đại khái là… cần tìm một người bù trừ lẫn nhau” anh ấy vẫn cười “Nếu không có đứa vô duyên như em, thì làm sao làm nền cho cái nhã nhặn của anh được chứ?”
“Hóa ra… em là lá xanh, anh là lá đỏ?”
“Không, tôi mới là lá xanh, còn em là bông hoa luôn nở.”
“Thế cũng được” tôi kiêu ngạo.
Ăn bánh cảo xong, lúc tôi chuẩn bị đi dọn dẹp, anh ấy đã kéo tôi xuống “Em uống chút nước nóng đi đã, anh đi rửa bát.”
Tôi là loại người nếu đàn ông muốn chiều chuộng thì tôi tuyệt đối sẽ không tự làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chong-ho-vo-tam/1511014/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.